Người đại diện của Tạ Vãn Tinh là Liên Đan, năm nay ba mươi tư tuổi, một người nổi tiếng là nghiện công việc và là thiết nương tử, nhưng cô ấy luôn đào tim đào phổi và chăm sóc Tạ Vãn Tinh rất tốt. Thấy gương mặt nhỏ nhắn của y, trái tim cô dịu lại. Con người a, chính là thích những thứ đẹp đẽ.
Liên Đan bên kia dường như đang lái xe, giọng nói có chút mơ hồ, "Vãn Tinh, em đang ở đâu? Chị nghe trợ lý nói hôm qua em trực tiếp ở khách sạn, ngày mốt có buổi quay tạp chí. Tối nay em đừng quên, quay về nghĩ ngơi tốt cho chị và chuẩn bị trước ống kính đi. "
Tạ Vãn Tinh há miệng thở dốc, lại liếc nhìn thoáng qua Phù Văn Sơn đang đứng bên cửa sổ, thấp giọng nói: "Em mới ngủ dậy, hôm qua chơi hơi muộn, chờ lát nữa em về sau."
“Sao giọng em khàn vậy?” Liên Đan nhíu mày, “Ngày hôm qua em có phải uống rượu không? Uống ít lại.”
Cô ấy không nói điều này còn tốt, vừa nói Tạ Vãn Tinh cảm thấy mông mình đau.
Nhưng mặc dù anh đầy ủy khuất, anh sẽ không nói với Liên Đan về điều mất mặt này. Tùy tiện ứng phó vài câu, bảo đảm anh hôm nay sẽ thành thật ở nhà.
“Vậy lát nữa chị sẽ nhờ trợ lý đến đón em, khách sạn Long Hoa Trang à." Bên kia Liên Đan đại khái có việc, nói xong di động tối đi.
Tạ Vãn Tinh dựa vào sô pha, nhìn thấy Phù Văn Sơn cũng cúp điện thoại, hai mắt giao nhau trong một giây, sau đó chán ghét quay đi.
Một lúc lâu sau, Tạ Vãn Tinh ôm chăn bông, âm thầm bắt đầu nhặt quần áo ném khắp sàn nhà tối hôm qua.
Chỉ cần nhìn quần áo rơi khắp sàn nhà là có thể thấy được độ kịch liệt của trận chiến đêm qua. Tạ Vãn Tinh phát hiện áo sơ mi của mình bị xé thành giẻ rách, sắc mặt trở nên tối sầm lại, nhịn rồi lại nhịn mới không có mắng chửi. Phó Văn Thiện so với anh tốt hơn một chút, hôm qua hắn lên giường đã mặc đồ ngủ rồi, nên quần áo được giữ nguyên.
Nhìn thấy Tạ Vãn Tinh mang theo một chiếc áo sơ mi bị rách, vẻ mặt ảm đạm, nói: "Anh trước tiên có thể mặc của tôi."
Anh ném chiếc áo sơ mi đen của mình qua.
Tạ Vãn Tinh không khách khi với hắn, mặc dù quần áo của Phó Văn Thiện lớn hơn anh một cỡ, nhưng vẫn tốt hơn cái áo rách này.
"Khi anh đi rồi, tôi sẽ nhờ trợ lý mang quần áo qua." Hai người họ khẳng định không thể cùng nhau ra ngoài, đây là phòng của Phó Văn Thiện, đương nhiên để hắn ở thì thích hợp hơn.
Tạ Vãn Tinh không nói thêm gì nữa, cầm quần áo đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Anh một bên tắm một bên mặt đỏ bừng, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Phó Văn Thiện, tên khốn này, hôm qua không giúp y rửa sạch chút nào.
Kính bốn phía của phòng tắm đều trong suốt, trong gương anh có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bi thảm của bản thân, trên vòng eo mềm dẻo và trắng nõn của anh là dấu tay cùng dấu hôn xen kẽ, không cần nhìn cũng biết là do tên khốn Phó Văn Thiện lưu lại.
Anh đưa tay lên sờ vào môi, môi dưới cũng bị cắn, khi chạm vào thậm chí còn hơi đau, anh định đi chụp tạp chí vào ngày mốt, không biết mấy dấu vết này có hết không nữa. Nghĩ đến thể lực gần như đáng sợ của Phó Văn Thiện ngày hôm qua, anh không khỏi run lên, y âm thầm thề sẽ không bao giờ có quan hệ với loại người này nữa.
·
Nửa giờ sau, Tạ Vãn Tinh thu dọn đồ đạc, đi ra khỏi phòng tắm.
Phó Văn Thiện còn đang ngồi trên sô pha hút thuốc, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn, ngón tay cầm điếu thuốc không khỏi có chút dùng sức.
Tạ Vãn Tinh mặc chiếc áo sơ mi đen của anh nhưng lại thích hợp. Mặc dù lớn hơn một size nhưng màu đen rất hợp với màu da trắng sứ của y. Môi y trông mềm mại và hồng hào hơn, có lẽ là do hơi nước đọng lại, một đầu tóc dài thổi qua, mềm mại mà rơi xuống từ bờ vai, tuy không mang vẻ đẹp nữ tính nhưng lại có sự gợi cảm trẻ trung.
“Hôm nay cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi." Tạ Vãn Tinh xuống giường mang giày vào, cúi đầu che giấu vẻ mặt của mình, ra vẻ tự do thoải mái, “Đều là đàn ông, ai cũng không thiếu một miếng thịt nào. "
Phó Văn Thiện không phản đối, anh bỏ điếu thuốc vào gạt tàn, ngắn gọn nói: "Được."
Tạ Vãn Tinh liếc nhìn căn phòng, xác nhận rằng y không có đồ đạc cá nhân để lại đây, sau đó lấy một chiếc khẩu trang màu đen trong tủ đeo vào, mở cửa rời đi. Khi ra trước cửa, anh cùng trợ lý xác nhận không có paparazzi (tay săn ảnh) nào canh gác ở khách sạn.
Mặc dù hôn nhân đồng giới ngày nay là hợp pháp, nhưng vụ bê bối giữa hai sao nam không như của một nam một nữ, vẫn rất dễ lan truyền.
Anh không quá lo lắng, nhưng vẫn vô thức tăng tốc độ của mình. Khi bước ra khỏi khách sạn, trợ lý Vương Tiểu Minh đã đợi anh trên xe bảo mẫu, tên trợ lý của anh rất thú vị, khi đến nộp đơn xin việc, anh ta đã nhấn mạnh đó là tên thật của mình 8 lần.
Tạ Vãn Tinh cúi đầu vào trong xe. Trở lại không gian quen thuộc , anh xé khẩu trang, thở ra một hơi rồi vén tóc ra sau, để lộ chiếc cổ thon gọn và cân đối rồi cởi cúc áo trên cùng ra.
Vương Tiểu Minh vốn dĩ muốn nói chuyện phiếm với Tạ Vãn Tinh, nhưng nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, thấy dấu hôn trên cổ Tạ Vãn Tinh, lập tức ngốc một chỗ, sững sờ nhìn chằm chằm vào gương, "Tạ ca, tối qua anh làm sao vậy?"
Y đã ở bên Tạ Vãn Tinh được một năm, biết rằng anh chưa bao giờ dính phải những vụ trăng hoa lùm xùm đó, anh có thể được coi là một dòng nước trong của làng giải trí.
Cuối cùng, chỉ sau một đêm, Tạ ca- người anh trong sáng và sạch sẽ của y đã bị làm bẩn rồi.
Vương Hiểu Minh cảm thấy mình muốn ói ra máu.
Tạ Vãn Tinh âm trầm mà nâng mắt lên, "Cậu nhìn thấy là biết ngay, đừng nói cho Liên tỷ biết. Hôm qua tôi vô tình ngủ với một người."
Vương Hiểu Minh có chút do dự, khởi động xe, ngập ngừng nói: "Ca, anh đây là cùng ai ... Cái gì ... Nếu không nói cho Liên tỷ, lỡ người kia lăng xê rồi sao?"
Lời nói của y cũng là vì Tạ Vãn Tinh cân nhắc.
Mặc dù Tạ Vãn Tinh không phải người đứng đầu trong giới, nhưng cũng không phải là không tìm thấy anh, gần đây độ nổi tiếng tăng vọt, khó ai có thể đảm bảo sẽ không có tâm tư khác.
Trước mắt Tạ Vãn Tinh xẹt qua vẻ mặt lãnh đạm của Phó Văn Thiện, bĩu môi nói: "Có lẽ là không, bên kia có lẽ cũng muốn phủi sạch quan hệ với ta."
Vương Hiểu Minh đột nhiên có chút tò mò, lại liếc nhìn Tạ Vãn Tinh, thấy sắc mặt anh cũng không đen như vừa mới lên xe, y thận trọng hỏi: "Tạ ca, anh ngủ với ai vậy?"
Y hơi ngạc nhiên, y biết Tạ Vãn Tinh kén chọn đến mức nào, tuy anh vào vòng chưa lâu nhưng đã có vô số đào hoa đổ về anh, từ nhà đầu tư đến diễn viên. Chỉ là Tạ Vãn Tinh không cần nhờ vả, lại không thích hôn nhân sương sớm(?) nên chưa bao giờ nhận lời.
Tạ Vãn Tinh dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, nghe Vương Hiểu Minh hỏi mình.
Hắn cong cong khóe miệng phun ra mấy chữ, "Cùng người hói."
Phó Văn Thiện từ khi ra mắt đã luôn để kiểu tóc dài một phân, dù Tạ Vãn Tinh để tóc dài đến đâu thì tóc của hắn càng ngắn càng tốt, hầu như chỉ có thể nhìn thấy một tầng ngắn. May mắn thay, các đường nét trên khuôn mặt của hắn khá nổi, với kiểu tóc này, hắn càng đẹp trai và sắc sảo hơn, khi chụp ảnh tạp chí, hắn thản nhiên ngồi trên bậc thềm, lông mi hơi rủ xuống, đôi mắt hờ hững, làm những nhân viên nữ ngoài trường quay bị hắn mê hoặc, hét chói tai.
Chỉ có những anti-fan của Phó Văn Thiện vẫn kiên trì chế nhạo tạo hình của hắn như một tù nhân đang cải tạo.
Lúc này đây, Tạ Vãn Tinh đã tham gia vào hàng ngũ anti fan này. Vương Hiểu Minh: "???"
Trong đầu y điên cuồng lọc ra những người nào trong làng giải trí có hói đầu chứ, đừng nói đến ngôi sao nữ, căn bản không hề có. Số ít còn lại nổi tiếng hơn, hoặc là diễn viên hài hoặc những người đàn ông cứng rắn ở tuổi tứ tuần.(hơn 40 tuổi)
Ôm trái tim nhỏ bé của mình, Vương Hiểu Minh cuối cùng cũng nhận ra một vấn đề.
"Anh, đêm qua anh ngủ ... là đàn ông sao?"
Tạ Vãn Tinh vẫn nhắm mắt và bình tĩnh nói "Ừ".
Kỳ thật, trong lòng y còn lâu mới bình tĩnh như bề ngoài, nghiến răng nghiến lợi một hồi, liền muốn quay đầu lại đánh Phó Văn Thiện.
Nhưng việc này nói trắng ra cũng không trách Phó Văn Thiện được, hai bên đều có trách nhiệm, không muốn vướng vào con đường day dưa không dứt, nên chỉ có thể im lặng nghẹn lại.
Vương Hiểu Minh ngồi ở hàng ghế đầu cũng im lặng, ngậm miệng tập trung lái xe.
Y không dám hỏi chuyện vớ vẩn, sợ mình lại bị kích thích, vô tình phóng xe xuống mương.
·
Bên này, trong xe của Phó Văn Thiện, quản lý Giang Hàn của anh nghe nói không hiểu sao đêm qua anh lại ngủ với một người đi nhầm phòng, sắc mặt lúc này có thể nói là xuất sắc, phảng phất như giây tiếp theo liền tìm nhà cao tầng mà nhảy xuống.
Anh ta là người đại diện của Phó Văn Thiện, và chỉ có một ông chủ lớn là Phó Văn Thiện, là do người nhà họ Phó đặc biệt tuyển dụng để trợ giúp cho sự nghiệp của Phó Văn Thiện trong giới giải trí.
So với người đại diện, đôi khi anh ta cảm thấy mình giống như một đại nội tổng quản chuyên hầu hạ vị Thái tử gia này.
"Anh rốt cuộc đã ngủ với ai vậy, ông chủ Phó, em không có yêu cầu cao đối với đời tư của anh, nhưng anh tốt xấu gì có thể giữ cho em trong sạch và an toàn được không?” Giang Hàn chua xót nói, anh nhìn khuôn mặt tê liệt của Phó Văn Thiện, anh cảm thấy sâu sắc rằng tiền lương của anh ấy có thể không đủ chi phí chữa bệnh trong tương lai. "Anh nói thật cho tôi biết, đó là ai, tôi nhất định sẽ không ra ngoài nói nhảm, và tôi sẽ không chuyển cho anh trai của anh."
Phó Văn Thiện đã khoác lên mình chiếc áo mới cũng màu đen cùng với chiếc áo mà Tạ Vãn Tinh vừa mặc trông giống như phong cách của một cặp đôi.
Anh không muốn giấu giếm chuyện này với Giang Hàn, nhưng nghĩ đến bộ dạng cáu kỉnh của Tạ Vãn Tinh, có lẽ y không muốn ai biết.
"Trong vòng tròn, đàn ông. Không có gì khác để nói." Phó Văn Thiện bình tĩnh nhìn người đại diện của mình, "Bên kia sẽ không sử dụng nó để thổi phồng. Anh ta rất yêu thích bề ngoài của mình và anh ta là người không muốn mọi người biết nhiều hơn tôi. "
·
Tạ Vãn Tinh hắt hơi trong xe.
Vương Tiểu Minh lấy chăn đắp cho anh, nghi ngờ rằng cậu đã bị cảm lạnh từ buổi tập thể dục vất vả hôm qua.
Lúc này, Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện đều cảm thấy từ tận đáy lòng rằng họ sẽ không thể gặp lại nhau trong thời gian ngắn.
Xét cho cùng, một người chuyên về diễn xuất, người còn lại bị ám ảnh bởi ca hát, và gần đây cả hai không có bất kỳ bữa tiệc nào, vì vậy đó không phải là vấn đề lớn.
Nhưng không như mong đợi.
Hơn nửa tháng sau, họ gặp nhau trong cùng một chương trình tạp kỹ.
Lưỡng diện. (Hai người đối lập nhau gặp nhau)
Hết chương 2.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT