《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời
Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
“Tôi ở căn số ba mươi bảy.” Thẩm Diệu Chu bình thản nói.
Nét mặt của cậu ấy vẫn như bình thường, hình như không nhận
ra bản thân đã trở thành một cỗ máy khuếch tán mùi hương hình người, liên tục
tỏa ra hương thơm. Nếu cậu ấy ở trong kịch bản Hoàn Châu Cách Cách thì chắc
chắn sẽ thu hút được cả đàn ong mật.
Tống Ỷ Thi trả lời: “Ồ.”
Vậy thì sao?
Sau đó thì sao nữa?
Thẩm Diệu Chu chỉ tay về một hướng.
Tống Ỷ Thi nhìn theo.
Biệt thự do đội huấn luyện sắp xếp khá gần nhau, gần đến mức
có thể thoải mái đứng trên ban công của nhau mà nói chuyện giao lưu.
Thẩm Diệu Chu muốn trở thành hàng xóm của cô trong lúc huấn
luyện sao?
Tống Ỷ Thi hơi choáng váng.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc vì sao Thẩm Diệu
Chu lại răm rắp nghe lời chủ nhiệm Lưu đến vậy…Trước kia cậu ấy chưa bao giờ là
một học sinh đi theo nề nếp…
Thẩm Diệu Chu bình tĩnh nói: “Mọi người chín giờ rưỡi tan
học.”
“Hả?...À, đúng rồi, có chuyện gì vậy?” Tống Ỷ Thi không hiểu. Cô không thể hiểu
nổi hành động của Thẩm Diệu Chu, theo bản năng nói tiếp: “Giáo viên kêu chúng
ta cùng nhau ăn tối rồi trở về nghỉ ngơi.”
Dưới bóng đêm, hình như Thẩm Diệu Chu hơi cau mày.
Nhưng khi Tống Ỷ Thi nhìn kĩ lại thì không thấy biểu cảm nào
trên mặt Thẩm Diệu Chu.
Cậu nói: “Ừ, đi thôi.”
Đây là lý do mà cậu ấy kêu cô đi xuống sao?
Tống Ỷ Thi hơi bối rối.
Tâm tư của thanh niên trẻ đều khó hiểu như vậy sao? So với
mò kim đáy bể còn sâu hơn rất nhiều.
Tống Ỷ Thi giơ tay lên, gập ngón và thực hiện động tác “tạm
biệt.”
Thẩm Diệu Chu đột nhiên giơ tay ra, Tống Ỷ Thi nhìn thấy rõ
trong tay cậu ấy có một cái hộp.
“Quà đáp lễ này.” Thẩm Diệu Chu nói: “Cầm lấy đi.”
Tống Ỷ Thi cúi xuống nhìn, lại là một hộp hương khác. Điểm
khác biệt duy nhất chính là lần này trên chiếc hộp còn có một chiếc vòng cổ,
không đúng, không hẳn là vòng cổ. Đó chỉ là một chiếc dây xích thắt nút phía
dưới, nhìn qua giống như dây chuyền.
Tống Ỷ Thi thấy khó hiểu: “Quà đáp lễ sao? Tôi tặng quà cho
cậu là để cảm ơn việc cậu giúp tôi học bù mà? Không cần phải hồi đáp lại đâu.”
Nét mặt Thẩm Diệu Chu thay đổi, hình như đang ẩn giấu ý
cười. Cậu ấy nói: “Lúc tôi mở quà, bên trong có rất nhiều cành khô.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT