《Chỉ Cần Ánh Trăng
Là Đủ Rồi- Calantha》
Bởi vì không có Ung
Dương chơi cùng, mấy người bạn từ nhỏ của cậu chỉ đành cưỡi ngựa xem hoa, đi
một vòng quanh thành phố Hải, cho đến khi không còn sức lực nữa, Dương Lâm mới
nhận được một cuộc điện thoại.
“Hôm nay? Bây
giờ?... Được, đương nhiên được, cậu đã nói qua rồi. Bên kia đã chuẩn bị xong,
có thể tới trước hai ngày rồi.”
“Cậu muốn đưa người theo?” Dương Lâm đột nhiên dừng lại.
Ung Dương quay đầu
lại và liếc nhìn Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ Thi đang
bước đi chậm rãi, trên tay ôm chiếc cặp xấu xí.
“Lát nữa cậu sẽ
biết.” Ung Dương nói.
Dương Lâm cúp điện
thoại, hỏi người phục vụ bên cạnh: “Có thể dẫn người tới đó không?”
“Được!” Người phục vụ cười nói: “Tôi đã nói với bên kia, người lần này tới là
khách quý. Hai ngày này cậu Ung trì hoãn không tới, bên đó sẽ càng cảm thấy đây
là một nhân vật lớn, phải là một nhân vật lớn mới có thể tự tin thích đến lúc
nào thì đến.”
Khi người phục vụ nói chuyện, trên mặt anh ta xuất hiện biểu cảm tự mãn, giống
như đang chạy việc vặt cho Dương Lâm, phục vụ cho Ung Dương, địa vị của bản
thân cũng cao hơn.
Dương Lâm nghe vậy
thở phào nhẹ nhõm.
Thật vất vả khi
phải chạy theo yêu cầu của Ung Dương, đã đến bước này rồi, không thể để đứt
đoạn giữa chừng được.
Nhưng… Ung Dương sẽ
đưa ai đến? Cậu đã chơi rất vui vẻ ở thành phố Kinh, hầu hết đều ở nơi này đúng
không? Vậy còn có thể là nhân vật khó lường nào? Thẩm Diệu Chu chăng? Cậu ta
cũng học ở trường trung học Hãn Hải.
Không, không thể
nào, chưa bao giờ nghe nói qua hai người họ có mối quan hệ nào.
Dương Lâm chỉ có
thể tạm thời đè nén sự tò mò trong lòng, yên lặng chờ đợi.
Xe của Ung Dương
đậu ở ga ra dưới tầng hầm, cậu trực tiếp đưa người đi từ dưới tầng hầm lên.
Đây chính là điều
mà Tống Ỷ Thi muốn.
Nếu đi từ phía dưới
lên sẽ không bị ai chú ý!
Ung Dương lấy chìa
khóa ra bấm: “Lên xe.”
Tống Ỷ Thi ngước mắt nhìn cậu: “Cậu có bằng lái sao?”
Cô chỉ biết rằng
trong tiểu thuyết gốc đã mô tả Ung Dương thích chơi đua xe. Nhưng nếu cậu sử
dụng chiếc xe này để đua, cô có thể biểu diễn một màn chết ngay tại chỗ.
Ung Dương đang mở
cửa bỗng dừng lại, nhướng mày, tỏ vẻ không vui.
Tống Ỷ Thi há miệng
thở dài.
Thôi được rồi, coi
như cô chưa nói gì.
Miễn sao không ném
tôi ra khỏi dây đai an toàn là được.
Tống Ỷ Thi đang
định nói được rồi chuẩn bị lên xe, Ung Dương đột nhiên khom người xuống, từ
trong xe lấy ra một cái túi vải nhỏ, ném cho Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ Thi theo bản
năng bắt lấy chiếc túi, bên ngoài túi còn được đính một viên ngọc bích, khiến
ngón tay của Tống Ỷ Thi thấy cộm.
Thật đúng là một
người con trai giàu có.
Ung Dương: “Tự mình
xem đi.”
Một dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Tống Ỷ Thi, sau đó cô ấy nhìn xuống chiếc
túi…
Cô lấy ra một món
đồ.
Giấy chứng nhận đạt
huy chương vàng mùa thu của câu lạc bộ xtreme?
Cô lấy ra tiếp một cái.
Giấy chứng nhận nhà
vô địch leo núi Bowen 2015?
Lúc đó cậu đã đến
tuổi trưởng thành chưa vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT