《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
“Chị biết cô ấy là ai không?” Sở Nghệ Niên đột nhiên hỏi.
Giọng nói nhân viên công tác đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Ai vậy?”
Lời nói đến bên miệng nói Sở Nghệ Niên, nhưng cuối cùng vẫn bị anh nuốt vào.
Anh cười nói: “Chị đoán đi .”
Nhân viên công tác ngây người, luôn cảm thấy trong nháy mắt bắt được cái gì đó.
Cô ấy là ai?
Trong tin tức có nhắc tới tên cô ấy, tên là Tống Ỷ Thi. Cô là một học sinh cao trung, vì tham gia một phần bài phát biểu trong cuộc thi tiếng anh, nên đã lên hot search.
… Tin tức này đã rõ ràng. Nhưng Sở ảnh đế vẫn hỏi thêm một câu, chị có biết cô ấy là ai không? Điều này chứng tỏ cô gái này có quan hệ gì đó với Sở ảnh đế. Mà lời nói của Sở ảnh đế đến bên miệng, cuối cùng lại chỉ phun ra ba chữ: “Chị đoán đi”. Chứng tỏ loại quan hệ này, không thể nói ra ngoài…
Tức khắc mắt nhân viên công tác trừng lớn.
Cô ấy bị chính tin tức mình đưa ra làm cho sợ ngây người, cũng bị khả năng lý luận mạnh như Holmes* của mình làm cho ngây người.
*Sherlock Holmes là một nhân vật thám tử tư hư cấu, do nhà văn người Anh Arthur Conan Doyle sáng tạo nên.
Lúc này người đại diện bước tới.
“Sở thiếu, mọi chuyện đã xử lý xong rồi. Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Sở Nghệ Niên đáp lời, bỏ thức ăn còn lại trước mặt vào túi giấy, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Mà nhân viên công tác vẫn còn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng anh rời đi, một lúc sau mới lấy lại tinh thần.
Cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhân viên công tác khó khăn nuốt nước miếng.
Cô ấy cũng chỉ là kẻ chạy việc vặt cho sự kiện mà thôi, nhưng kết quả cô ấy lại biết thêm điều gì đó về Sở ảnh đế rồi…
Cô lại cúi đầu, nhìn vào bức ảnh của cô gái trên điện thoại di động, sau đó ôm ngực chạy đi như một kẻ trộm.
Kẻ không ra gì Thẩm Diệu Chu ngồi trong đại sảnh khách sạn, bên cạnh cậu ấy là Tống Ỷ Thi.
“Trời lại mưa rồi.” Giáo viên dẫn đội lo lắng nhìn chằm chằm về phía tiền sảnh: “Nếu biết trước hai hôm nay mưa thì đã mua trước mấy cây dù.”
Mọi người nhìn chằm chằm vào màn mưa dày đặc, cũng không có can đảm để lại chạy vọt vào mưa to một lần nữa. Huống chi sau khi bọn họ mắc mưa, còn phải lên máy bay, máy bay không phục vụ bồn tắm nước nóng và khăn tắm như khách sạn.(C a l an t h a - T Y T )
Cầm giải thưởng lớn, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này, Tống Ỷ Thi ở bên cạnh lại rất thả lỏng. Cô lấy áo khoác mỏng trong cặp sách, xoa nhẹ rồi quấn quanh đầu để chắn ánh sáng. Sau đó dựa vào trên sô pha ngủ gật, chờ đến lúc giáo viên đi đến đánh thức cô.
Thẩm Diệu Chu nhìn lướt qua cô, đặt cái dáng vẻ cô cuộn mình lại như cái bánh chưng vào trong mắt, sau đó mới lên tiếng nói với giáo viên dẫn đội: “Khách sạn có dù dự trữ, mượn bọn họ cũng không thực tế lắm. Có thể hỏi mua của họ.”
Giáo viên dẫn đội lo lắng hỏi lại: “Bọn họ có đồng ý không?”
Giọng nói của Thẩm Diệu Chu vẫn thản nhiên như trước: “Không thử thì làm sao biết được.”
Nhìn thấy Thẩm Diệu Chu hoàn toàn không bị mưa lớn đả động chút nào, ngồi vững như núi, giáo viên dẫn đội cũng bắt đầu lấy lại bình tĩnh.
“Được, bây giờ tôi đi nói chuyện với khách sạn, các em chờ ở chỗ này.”
Bọn họ đã kiểm tra dự báo thời tiết, những ngày tiếp theo sau cuộc thi tiếng anh, tất cả đều là ngày mưa. Bọn họ đến đây vào ngày nào không quan trọng. Còn không bằng về Hải Thị sớm một chút.
Hôm nay ở Hải Thị lại là một ngày nắng.
Vu Mẫn sai người mời vợ chồng Vu Tú tới biệt thự làm khách, lần này không có Sở Văn Tường và Sở Nghệ Niên ở đây, Tống Nghĩa Dũng cuối cùng cũng lấy lại được chút tự tin, không ngừng đánh giá những đồ trang trí đắt tiền và tranh treo tường trong biệt thự...
Chờ ăn cơm xong sau, Vu Mẫn liền bảo người giúp việc bật TV lên.
Vu Tú có chút lúng túng, bà cũng không quá quen với với hoàn cảnh như vậy. Mà Tống Nghĩa Dũng hoàn toàn không có hứng thú với TV. TV này, đắt hay rẻ, không phải tất cả đều chiếu cùng một chương trình hay sao? Ông ta cũng có thể tự mình xem ở nhà.
Nhưng chờ màn hình TV sáng lên, hình ảnh Tống Ỷ Thi xuất hiện.
Tống Nghĩa Dũng ngạc nhiên, rồi mới kịp phản ứng lại: "Sao Tống Ỷ Thi lại ở trên TV?”
Vu Mẫn có chút kinh ngạc: “Chị, anh rể, hai người không xem TV sao? Thi Thi đi Kinh Thị tham gia thi đấu tiếng anh, lên TV!”
Vu Tú kinh ngạc nhìn về phía màn hình TV, nhìn chằm chằm người bên trong, nhìn nhiều lần cũng không dám nhận.
“Này, này… Đây thật là Thi Thi à?”
Thiếu nữ trên TV, mặc váy đồng phục cắt may vừa người, mái tóc dài buộc lại thành kiểu đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Dưới ánh đèn, cô giống như những minh tinh nổi tiếng trên TV vậy… Vu Tú không phân biệt được có gì khác nhau, dù sao thì cô khác với mọi khi, rất khác.
Vu Mẫn không nghĩ tới vợ chồng họ lại không có tâm tư thấu đáo như vậy, thế mà bình thường lại hoàn toàn không để ý đến những thứ này, bà ta đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên người hầu cầm điện thoại tới, nói: “Phu nhân, điện thoại của thiếu gia.”
Điện thoại của Sở Nghệ Niên?
Mặc dù Sở Nghệ Niên không có trực tiếp gọi tới điện thoại của bà ta, hơn nữa tin nhắn hai ngày trước cũng không trả lời, làm tâm trí Vu Mẫn quay cuồng, nhưng bây giờ lại gọi tới số điện thoại trong nhà, lại do người giúp việc đưa đến nói chuyện, cũng cho bà ta mặt mũi.
Vu Mẫn cười đưa tay nhận lấy: “Alo.”
“Mẹ có số điện thoại của Tống Ỷ Thi không?” Đầu dây bên kia lời ít mà ý nhiều.
Vu Mẫn dừng một chút, lập tức nói: “Có. Mẹ sẽ gửi cho con.”
� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.