《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Thẩm Diệu Chu tìm được người về, giáo viên cũng không hỏi Tống Ỷ Thi nhiều, chỉ nghĩ rằng cô lạc đường ở hội trường.
Bởi vì buổi chiều còn có cuộc thi tranh tài, nên bọn họ lựa chọn một nhà hàng gần đó, sau đó bao trọn một phòng ăn để ăn trưa.
"Để không ảnh hưởng đến trạng thái của các em chiều nay, các em mỗi người ngồi một bàn riêng, chúng tôi sẽ không đến quấy rầy. Cơm nước xong xuôi, trở lại xe buýt nghỉ ngơi một chút, nếu cần thiết, thì thuê một phòng ở khách sạn gần đây cũng được..." Giáo viên liên miên lải nhải nói.
Khách sạn... Thuê phòng?
Vẫn không nên.
Tống Ỷ Thi tỏ vẻ không muốn.
"Được rồi, vậy các em ăn cơm thoải mái đi. Cần gì thì gọi tôi." Giáo viên nở một nụ cười hòa ái, rồi đi tới một bên khác ngồi xuống.
Một cái bàn tròn lớn, đến sau chỉ còn sót lại hai người là Tống Ỷ Thi với Thẩm Diệu Chu. Nhưng cũng may là bàn cũng đủ lớn, nên khoảng cách giữa Tống Ỷ Thi với Thẩm Diệu Chu cũng tương đối xa.
Ban tổ chức cuộc thi đã tặng tất cả các thí sinh dự thi một phần quà nhỏ, được đựng trong một túi giấy.
Tống Ỷ Thi thuận tay nhét hộp Ung Dương cho vào túi giấy, sau đó đặt laptop cho Thẩm Diệu Chu ở bên tay trái.
Thẩm Diệu Chu thấy cô cầm đũa lên, lập tức nheo mắt, có dự cảm không lành kiểu laptop sắp bị dầu bắn lên.
Tống Ỷ Thi dùng tay trái lật đến tờ bản thảo nội dung diễn thuyết mà cậu viết, sau đó liền bất động.
Ánh mắt Thẩm Diệu Chu cứ như bị đóng đinh vào đó.
Tống Ỷ Thi làm cái gì, cậu ấy cũng vô thức nhìn chằm chằm.
Từ việc cô cầm trang sách, ngón tay trắng hồng với cái bút màu xanh in con dấu màu vàng. Màu sắc trang giấy tương phản rõ ràng... Rồi đến hình ảnh cô cầm đũa, hơi hé miệng, ăn một miếng cà chua... Lại đến dáng vẻ cô hững hờ nhìn chằm chằm quyển sổ ghi chép...
Toàn bộ đều được cậu ấy thu hết vào trong mắt.
Tống Ỷ Thi ăn rất chậm rất hưởng thụ.
Thẩm Diệu Chu lại gần như không ăn được cái gì... Trong đầu xoay quanh suy nghĩ không phải là laptop bị dầu bắn lên, thì chính là đôi tay của Tống Ỷ Thi, với bộ dáng cô ngoan ngoãn mắt cúi xuống...
"Ừm, tôi ăn xong." Tống Ỷ Thi để đũa xuống, cố ý thăm dò vẻ mặt Thẩm Diệu Chu. Chỉ là người này lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được cái gì, Tống Ỷ Thi đành phải từ bỏ.
Đương nhiên là cô cố ý chọc giận Thẩm Diệu Chu.
Thẩm Diệu Chu chắc chắn không nhịn nổi hành động vừa rồi của cô, chính cô còn khó nhịn mà!
Bỗng nhiên Tống Ỷ Thi khép laptop lại.
Lại ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía Thẩm Diệu Chu, lại thấy Thẩm Diệu Chu đang theo dõi cô. Bỗng nhiên đụng phải ánh mắt của cậu ấy, cô có chút không tự nhiên xoay xoay cổ.
Sao cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào cô thế?
Cậu ấy không tức giận sao?
Là cô cố ý để máy vi tính của cậu ấy trên bàn cơm đấy!
Đột nhiên Tống Ỷ Thi có chút sợ hãi, cô liếm liếm môi, cố gắng thả lỏng, nhỏ giọng nói: "Tôi đi xem sổ ghi chép."
Thẩm Diệu Chu: "Ừm."
Tống Ỷ Thi ôm laptop chạy tới một chỗ khác không có ai ngồi.
Ánh mắt Thẩm Diệu Chu dạo một vòng trên khuôn mặt cô, sau đó mới thu lại. Môi cô dính ít nước cà chua. Cậu ấy muốn giúp cô lau đi. Không... Không phải lau đi. Là muốn dùng lòng bàn tay lau đi.
Thẩm Diệu Chu bị chính suy nghĩ của mình dọa kinh ngạc.
Cậu ấy đưa tay đập vào trán, đột nhiên có loại cảm giác máy móc tinh vi vận hành nhiều năm bỗng nhiên không kiểm soát được.
Bên kia, Ung Dương lên xe.
"Tiên sinh cậu đi đâu?" Lái xe hỏi.
Ung Dương mím môi.
Buổi chiều hình như còn có buổi diễn thuyết tiếng anh gì đó thì phải? Cũng không biết cái quái gì... Cái quái gì... Cậu còn chưa từng đi xem lần nào.
"Tiên sinh?" Lái xe không nghe thấy tiếng cậu trả lời, không khỏi nghi hoặc nghiêng đầu qua.
...
Sau khi buổi trực tiếp kết thúc, video phỏng vấn sau cuộc thi cũng được đăng lên mạng đã có không ít bình luận.
Rất nhiều bình luận nhanh chóng tràn ngập dưới bài đăng, mặc dù nhiệt độ không thể so sánh với chuyện khác, nhưng cũng đầy náo nhiệt.
【 Năm nay cũng là Thẩm Diệu Chu trường chuyên sao? 】
【 Tôi
đến trả lời l S, không phải. Năm nay trọng điểm đài truyền hình phỏng vấn là
một nữ sinh cùng đến dự thi với Thẩm Diệu Chu, tên là Tống ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.