《 Xuyên Thành Vạn
Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Thẩm Diệu Chu giơ
tay bấm chuông cửa.
.......
Đúng lúc Tống Ỷ Thi
mặc một chiếc áo phông và quần thể thao bước ra ngoài, bên ngoài còn quấn thêm
một chiếc váy ngủ.
Sở Nghệ Niên liếc
mắt nhìn cô.
Ngay cả khi cô bọc
mình như một cái bánh ú, nhưng khi vừa bước ra từ phòng tắm, cả người cô bị cái
nóng bao trùm, làn da bị hơi nước làm cho hồng hào hẳn lên, ngay cả đôi mắt
ngấn nước liếc mắt nhìn sang cũng tràn đầy cảm xúc dạt dào.
Sở Nghệ Niên:
"Chờ một chút, anh đi mở cửa cho."
Tống Ỷ Thi liên tục
lắc đầu: "Không, không, không được."
Lỡ như người bên
ngoài là giáo viên, hay một học sinh nào đó, hoặc người phục vụ tới tìm cô, bây
giờ mà mở cửa ra thì sao cô tẩu thoát kịp khỏi phòng chứ?
Tống Ỷ Thi bướng
bỉnh đi về phía cửa.
Sở Nghệ Niên thở
dài một hơi, anh đứng dậy đi theo sau cô.
Tống Ỷ Thi mở cửa
trước.
Sở Nghệ Niên đứng
phía sau, như làm chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cô vậy.
"Thẩm... Thẩm
Diệu Chu?" Tống Ỷ Thi mở cửa ra nhìn, cô sửng sốt, theo phản xạ muốn đóng
cửa lại.
Nhưng khổ nỗi động
tác của Thẩm Diệu Chu lại nhanh hơn cô, cậu ấy đẩy cửa mạnh một cái, trông thì
tưởng là động tác tự nhiên, nhưng lại mang theo sức lực rất lớn.
Biểu cảm của Sở
Nghệ Niên trở nên lạnh lùng khi nghe thấy câu nói tiếp theo của cậu ấy.
Thẩm Diệu Chu ngơ
ngác nói: "Tôi không vào phòng được."
Tống Ỷ Thi: ?
Tống Ỷ Thi:
"Thẻ phòng của cậu đâu?"
Thẩm Diệu Chu:
"Lúc nãy ra khỏi phòng quên mang theo rồi."
"Vậy thì gọi
điện thoại nhờ giáo viên làm lại thẻ cho..."
"Tôi cũng
không mang theo điện thoại."
"..."
Thẩm Diệu Chu cũng
có lúc phạm phải loại sai lầm tức lộn ruột như vậy sao!
Tống Ỷ Thi lập tức
nhớ đến chiếc điện thoại di động mà Vu Mẫn đã mua cho mình.
May mắn thay cô vẫn
còn giữ nó!
Tống Ỷ Thi buông
tay nắm cửa, quay người đi lấy điện thoại: "Vậy cậu đợi chút, tôi gọi điện
thoại cho giáo viên."
"Ừ." Thẩm
Diệu Chu đáp một tiếng, sau khi Tống Ỷ Thi xoay người vào trong, cậu ấy cũng
nối gót vào theo.
Sở Nghệ Niên thoáng
chạm vào mắt cậu ấy, cả hai người đều tỏa ra ánh mắt sát khí đầy lạnh lùng.
Tống Ỷ Thi kéo
chiếc ba lô của mình ra khỏi phòng tắm, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu lục tìm
điện thoại.
Cô không lưu nhiều
số trong danh bạ điện thoại di động, hơn nữa cũng hiếm khi sử dụng điện thoại
di động của mình, cho nên cô toàn để điện thoại trong ba lô của mình để tránh
làm mất.
"Điện thoại
đâu mất rồi?" Tống Ỷ Thi cau mày vừa lục tìm vừa lẩm bẩm.
Còn Sở Nghệ Niên và
Thẩm Diệu Chu ngồi trên ghế sô pha đối diện nhau, rõ ràng hình ảnh "nướ ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).