《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Ung Dương đại khái chưa từng hôn qua người
khác nên động tác có hơi thô lỗ, hung bạo không kiên nhẫn, giống như chó con
vậy, gặm gặm, cắn cắn, liếm liếm mút mút đôi môi của người con gái trước mặt.
Sau lưng Tống Ỷ Thi đều toát ra một tầng mồ
hôi mỏng.
Cô cảm giác mình thở không nổi, chân có chút
mềm nhũn....…
Không phải chứ, lượng oxi trong phổi người này
nhiều như vậy sao?
Tống Ỷ Thi thử đẩy Ung Dương.
Cảm xúc Ung Dương lúc này tràn ngập bi thương
cũng phẫn nộ nên sức lực lớn đến kinh người, căn bản muốn đẩy cũng đẩy không
ra.
Cô khó khăn vươn cánh tay, cố gắng nâng lên
nắm mũi Ung Dương.
Được rồi, xem ai nghẹn chết trước. C a l an t
h a - T Y T
Ung Dương:...
Cậu đột nhiên buông lỏng vòng tay ra, giống
như một con sư tử bị thua, một tay chống lên cửa tủ một tay vẫn ôm lấy con mồi
không thả, hơi thở trầm thấp, cậu bây giờ phải dùng từ thở hổn hển để hình
dung.
Lý trí đang đi nghỉ mát thì bị kéo trở về một
cách chậm rãi, nhưng hai mắt cậu vẫn bị tơ máu đỏ phủ kín.
Tống Ỷ Thi cũng không khác là bao, mặt đỏ, lỗ
tai đỏ, cổ cũng đỏ.
Cô chậm rãi buông tay.
Sau đó chợt nghe thấy Ung Dương trầm giọng
nói: "Cậu giết tôi đi."
Tống Ỷ Thi: ???
"…… Đây là một xã hội để pháp luật lên
cao. Hơn nữa tôi cũng không muốn giết người."
"……"
Bầu không khí có chút lúng túng.
Ung Dương bình tĩnh lại, dùng giọng nói âm
trầm đặc biệt của bản thân: "Tống Ỷ Thi, tôi thích cậu. Thích đến chết
sống lại. Tôi không biết cậu có thích tôi hay không, nhưng nếu cậu thích người
khác... Không, cho dù chỉ là nghĩ đến, giống như cái tên ngốc của đội bơi vừa
rồi. Nếu như những người khác tỏ tình với cậu, cậu lại nhẹ nhàng gật đầu một
trong số họ, tôi sẽ nổi điên ngay lập tức. Tôi sẽ hận bản thân không thể giết
những người đó. Hận không thể giết cậu."
"Nhưng tôi lại không nỡ làm như thế với
cậu."
"Thay vì như vậy..."
Ung Dương nắm lấy tay của Tống Ỷ Thi rồi đặt ở
ngực của mình để bàn tay của cô có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim đang đập
của cậu.
Mạnh mẽ, dồn dập, thình thịch thình thịch
thình thịch.
"Không bằng cậu cứ giết tôi trước."
"Chỉ có như vậy, tôi mới không thời thời
khắc khắc mang suy nghĩ muốn có được cậu, mỗi ngày sẽ không phải nghĩ nát óc,
nghĩ mình phải thủ tiêu Sở Nghệ Niên cùng Thẩm Diệu Chu như thế nào để cậu
không biết, sẽ không có tình huống một ngày nào đó bởi vì không chiếm được cậu
mà nổi điên giết người......"
Bầu không khí ảm đạm.
Cậu nhìn cô chằm chằm, giống như sau một lát
nữa sẽ hắc hóa rồi xé nát cô.
Anh bạn ơi, lời tỏ tình này của cậu bất ổn quá
đấy, dọa người vãi cả ra.
Cái đáng sợ này có thể so sánh với cái ngu
ngốc của người trong đội bơi lội mà cậu vừa nhắc tới đấy. À mà không, đáng sợ
hơn nhiều. ┭┮﹏┭┮
Tống Ỷ Thi nuốt nước bọt: "Nhưng... Nhưng
tôi vừa rồi cũng không đồng ý với cậu ta a."
"……"Vẻ mặt Ung Dương cứng lại.
Tống Ỷ Thi nghi hoặc hỏi: "Cậu còn chưa
nghe xong đã vụng trộm trốn đi?"
"……" Lại là một khoảng không yên
lặng xấu hổ nữa.
Tống Ỷ Thi mở to mắt nhìn một chút: "Vì
vậy... Chuyện này có thể coi như chưa từng xảy ra không?"
"……"
Tống Ỷ Thi tránh khỏi cánh tay của Ung Dương,
bây giờ cô có chút hoảng, thậm chí còn cảm thấy đôi chân của mình đang mềm
nhũn, ngay cả tim cũng đập thình thịch không ngừng.
"Ách, tôi đây.... Đi trước."
Cô liếm môi dưới.
Đôi môi có chút tê dại, còn có chút nóng,
phảng phất còn lưu lại hơi thở Ung Dương.
Ế!
Sao mình lại nghĩ đến hai chữ dục vọng và tình
yêu chứ.
Ô ô ô, sao trong đầu cô lại bắt đầu xuất hiện
những chuyện đồi trụy nữa rồi.
Hừ! Đáng ghét!
Tại sao cô lại nhìn thấy nhiều thứ không lành
mạnh như vậy trước khi xuyên không chứ?
Tống Ỷ Thi càng không dám quay đầu lại nhìn
người đằng sau, cô nhanh chóng vọt tới cạnh cửa, cánh cửa vừa mở ra.
Lúc này, sau lưng cô vang lên giọng nói nặng
nề của Ung Dương: "Nhưng mà, sẽ có một ngày, một ngày mà cậu sẽ hứa với
người ta một điều gì đó."
Tống Ỷ Thi quay đầu lại.
Cửa mở một nửa, nửa bên mặt Ung Dương bị ánh
mặt trời bao phủ, một nửa khác chui vào trong bóng tối.
Cậu nhìn cô, trên gương mặt đẹp kia mang theo
một chút xám xịt cùng một chút khổ sở, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo không thôi:
"Nếu cậu không giết tôi, cậu chắc chắn sẽ hối hận."
Tống Ỷ Thi hít một hơi thật sâu, lòng bàn chân
như bôi dầu, cô dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi.
……
Bố mẹ Tống Tình Tình biết con gái mình bị bắt
thì đã là chuyện ngày hôm sau.
Bằng Nguyệt Quyên nghe xong thì sợ tới mức hôn
mê bất tỉnh.
Sắc mặt của bố Tống Tình Tình cũng trắng bệch
không còn giọt máu, nhưng ông ta vẫn miễn cưỡng duy trì được tinh thần của mình
ổn định, thằng cha này còn không biết thời thế đã thay đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.