《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Sau khi Tống Ỷ Thi nhận được khăn quàng cổ mua
trên Taobao liền thuận tay bỏ thẻ vào, sau đó đóng gói gửi qua đường bưu
điện. Địa chỉ điền là địa chỉ nhà họ
Ung, trên đó viết rõ "Ung Dương (nhận )".
Suy nghĩ một chút, Ung Dương có quà, chẳng lẽ
những người khác lại không có, Tống Ỷ Thi lại lật đật dùng tiền chuẩn bị lễ vật
cho Vu Tú, Vu Mẫn, Sở Nghệ Niên, ngay cả vị dượng rất ít gặp mặt kia cũng chuẩn
bị. Chỉ có Tống Nghĩa Dũng là không
chuẩn bị.
Hờ, để anh ta ăn tro đi! Không cho ăn đập là
may rồi ấy.
Đội tập huấn rất nhanh lại bắt đầu kì tập huấn
mới, điện thoại di động của Tống Ỷ Thi lại một lần nữa được nộp lên, cũng một
lần nữa cô được đoạn tuyệt liên lạc với bên ngoài.
Bên này khua chiêng gõ trống huấn luyện.
Mà một đầu khác.
Một gói hàng được đưa đến phòng thường trực.
(cái phòng chuyển đồ dành riêng cho khu nhà giàu ấy :v)
Bảo vệ phòng thường trực nhìn chằm chằm cái
tên được ghi lên phía trên mà ngẩn người, cảm giác có chút không thể tưởng
tượng nổi: "... Ung Dương? Gói hàng của cậu ta?"
"Để tôi đưa qua."
Bọn họ ôm một cái túi đi về phía sân nhà họ
Ung, dọc theo đường đi gặp không ít người.
Những người bây giờ còn ở bên này đều là những
đồng chí già đã hoặc sắp về hưu, tất cả mọi người đều quen biết bảo vệ, vừa há
mồm đều sẽ chào hỏi, thuận tiện cũng chỉ hỏi một câu: "Đây là đưa đi đâu
vậy?" truyện được dịch bởi app t y t
"Nhà họ Ung, cho Ung Dương."
"Hả?
Cho Dương Dương à?"
Chờ khi gói hàng được đưa đến sân nhà họ Ung,
trên cơ bản các cán bộ lâu năm đã về hưu hoặc sắp chuẩn bị về hưu ở đây đều
biết Ung Dương nhận được quà mừng năm mới, còn là chuyển phát nhanh tới.
Bọn họ đã thấy Ung Dương nhận chuyển phát
nhanh bao giờ đâu, sao lạ vậy?
Cái túi nho nhỏ kia, sau khi được tất cả mọi
người sửng sốt hưởng thụ dọc đường đi giống như vật phẩm quý giá thì cuối cùng
mới đặt lên bàn trà nhà họ Ung.
Ung Dương mặc áo phông mỏng manh đi xuống lầu,
một tay cầm áo khoác, một tay cầm chai nước ấm, dáng vẻ chuẩn bị ra ngoài chạy
bộ.
Kết quả vừa xuống lầu liền thấy tất cả mọi
người ngồi vây quanh bàn trà giống như nhìn thấy thứ gì đó hiếm lạ.
Y Mỹ Tâm vẫy tay: "Dương Dương, gói hàng
của con nè."
Ung Dương lúc này mới di chuyển bước chân đi
tới, nhíu mày: "Cái gì vậy?"
Y Mỹ Tâm: "Con mở ra xem, tự mình xem
chẳng phải tốt hơn à."
Ung Dương cầm lấy túi đồ nhìn lướt qua.
Người gửi: Tống Ỷ Thi.
Sắc mặt Ung Dương lập tức liền có biến hóa,
sau đó ra vẻ tiện tay kéo một cái ghế gần đó ngồi xuống.
"Dao! Dao cắt giấy!" Y Mỹ Tâm ở bên
cạnh đúng lúc lên tiếng thúc giục.
Cậu bé Ung Văn phản ứng nhanh nhất, vội vàng
đi lục ngăn kéo tìm ra cái dao dọc giấy nhỏ nhỏ xinh xinh có hình thù đáng yêu
của mình, sau đó nắm chặt lấy nó hướng ra trước mặt Ung Dương mà đưa đưa:
"Anh ơi, cho anh..."
Ung Dương nhận lấy, nhanh chóng mở gói
hàng.
Trên cùng đặt một tờ giấy có viết "Quà
năm mới".
Hô hấp của Ung Dương được đi nghỉ mát một lát,
cảm xúc trong trạng thái cũng ngưng hoạt động, sau đó rất nhanh đã cầm tờ giấy
kia ra xoa xoa, sau đó liền chuẩn bị đi tháo quà xem đồ vật phía trong. Nhưng chờ lúc tờ giấy kia có chút nhăn vì nằm
vào lòng bàn tay Ung Dương hơi lâu, động tác của cậu đột nhiên dừng lại một
chút, sau đó lại mở tay ra, một lần nữa đem tờ giấy ra vuốt mịn, gấp lại rồi bỏ
vào túi.
Y Mỹ Tâm bất động thanh sắc thu hết động tác
của con trai mình vào đáy mắt, lặng lẽ thở dài.
Thật sự rất thích a.
Ung Dương chuẩn bị mở gói hàng bên dưới.
"Anh Dương, đây là cái gì?"
"Dương Dương, mở ra để cho cô nhìn một tí
đi, cô cũng tò mò a!"
Mở một cái túi mà tất cả mọi người đều rướn cổ
lên nhìn như thế nó là loại bảo bối gì hiếm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.