"Hoắc gia ở thủ đô?" Tần lão phu nhân hơi cau mày, chỉ nghĩ một lát liền nói: "Mời họ vào đi."
"Vâng." Người hầu ra cổng mời khách vào nhà.
Tần lão phu nhân phân phó người hầu xong lại nói với Tô Tô: "Bé ngoan con đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ sẽ giải quyết tốt."
Tô Tô vội nói: "Con không sợ!"
"Ừ, bé ngoan là ngoan nhất." Tần lão phu nhân xoa đầu nhỏ của Tô Tô, sau đó quay đầu nói với hai cháu trai: "Hôm nay ông nội các con không ở đây, các con ở lại cùng ta tiếp khách."
Vẻ mặt Tần lão phu nhân nghiêm túc, thái độ quả quyết.*
"Vâng." Tần Dư Hoài đồng ý nói, đã lâu lắm rồi hắn không thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của bà nội.
Chuẩn bị xong, người Hoắc gia liền được mời vào nhà...
Người đi đầu là Hoắc Đình, đi theo bên cạnh cậu bé là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông vẻ mặt tươi cười, trông vừa hiền từ lại sáng sủa.
"Chào Tần lão phu nhân, hai vị Tần thiếu gia, tôi là quản gia của Hoắc gia, họ Lưu." Người đàn ông vẻ mặt tươi cười, chủ động giới thiệu bản thân.
"Ừ. Không biết Lưu quản gia đột nhiên ghé thăm là vì chuyện gì?" Tần lão phu nhân vừa lịch sự lại vừa không mất uy nghiêm.
"Là như vậy, bên cạnh đây là tiểu thiếu gia nhà chúng tôi, gần đây đến Hoa thành nghỉ phép. Hôm nay gặp được cháu gái ngài ở khu thương mại, vừa gặp đã quen. Tôi liền mạo muội ghé thăm, mong Tần lão phu nhân có thể đồng ý cho hai đứa vui chơi học tập cùng nhau cho có bạn."
"Thì ra là vậy, tôi có thể hiểu được suy nghĩ của Lưu quản gia, trẻ con đúng là nên có bạn. Chỉ là Lưu quản gia hiểu lầm rồi, tôi không có cháu gái."
"Ngài không có cháu gái? Vậy... bé gái đang chơi với mèo ở bên đó là ai?" Lưu quản gia hỏi.
"Đó là con gái của tôi."
"Con... con gái?" Lưu quản gia cũng xem như là đã thấy nhiều biết rộng nhưng lúc này cũng không khỏi lộ ngạc nhiên.
Hoắc Đình ở bên cạnh cũng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
"Đúng vậy." Tần lão phu nhân hơi mỉm cười, vẻ mặt hiền hậu, không hề tránh né, rất thẳng thắn nói.
Lưu quản gia cũng phản ứng lại rất nhanh: "Là tôi đã nhầm, Tần lão phu nhân thông cảm. Vậy có thể thiên kim của Tần lão phu nhân làm bạn chơi cùng với tiểu thiếu gia trong thời gian ở Hoa thành không?"
"Tôi không thể trả lời câu hỏi này của ông, có đồng ý chơi cùng Hoắc tiểu thiếu gia hay không, còn phải cần con gái tôi tự mình nhận lời." Tần lão phu nhân trả lời.
"Vâng vâng vâng, đúng là nên tôn trọng ý kiến của bản thân bạn nhỏ." Lưu quản gia cười nói: "Vậy có thể để tiểu thiếu gia nói chuyện với tiểu thư một chút không?"
Tần lão phu nhân gật đầu: "Có thể, nhưng nếu Tô Tô nhà tôi không đồng ý, còn mong Lưu quản gia đừng miễn cưỡng. Đều là trẻ con, có thể chơi cùng nhau thì tốt, nếu không thể, chúng ta là người lớn cũng không nên can thiệp quá nhiều, Lưu quản gia thấy sao?"
"Phải phải phải, Tần lão phu nhân nói có lý." Lưu quản gia trả lời rất lịch sự.
Được sự đồng ý của Tần lão phu nhân, Hoắc Đình nghênh ngang đi đến trước mặt Tô Tô.
Tô Tô đang chơi nhặt đĩa bay với Hổ Tử.
Đĩa bay rơi xuống sân, Hổ Tử lắc mông đi nhặt về.
"Này, nhóc con, chúng ta lại gặp nhau rồi! Bây giờ tôi biết nhà cậu ở đâu rồi, cậu chạy không thoát được rồi đi?" Hoắc Đình dương dương đắc ý nói.
Tô Tô dừng lại, nghiêm túc sửa lại cách xưng hô: "Tên em không phải là nhóc con!"
"Vậy tên em là gì? Anh cũng đã nói cho em biết tên anh là Hoắc ĐÌnh rồi, em còn chưa nói cho anh biết tên của em."
"Em tên Tô Tô! Còn nữa, em không thích chơi với anh." Tô Tô trả lời.
"Hừ, em không thích anh thì sao nào? Bây giờ anh đang ở nhà em, em có thể đuổi anh đi được chắc?" Hoắc Đình ra vẻ ngang ngược đắc ý.
(Hết chương)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT