"Cái thằng nhãi này, mạng người mua bằng tiền à?" Tần Dư Trạch tức lồng lộn nói.
"Sao lại không thể mua được?" Cậu bé không thèm để ý nói.
Tô Tô giãy giụa nhảy xuống khỏi người Tần Dư Trạch, sau đó đi đến trước mặt cậu bé cùng con chó Ngao Tây Tạng của hắn.
"Tô Tô!" Hành động của Tô Tô dọa sợ Tần Dư Trạch và Tần Dư Hoài, hai anh em cùng xông lên.
"Mày ngồi xuống!" Tô Tô giơ tay ra lệnh cho con chó Ngao Tây Tạng trước mặt.
Con chó Ngao Tây Tạng vừa nãy còn rất hung dữ lại đột nhiên ngừng công kích.
Cúi đầu ủ rũ ngồi xuống.
Cảnh này khiến hai anh em nhà họ Tần đang muốn xông lên ôm Tô Tô, cùng với chủ nhân con chó đều nhìn đến ngu người.
Nhất là cậu bé, hai mắt đều trợn tròn lên, không hiểu sao con thú cưng hung dữ của mình sẽ nghe lời một bé gái xa lạ!
Rõ ràng cái con này thường ngày ngoài cậu ra thì đều không lại gần ai cả.
Có lúc thậm chí ngay cả cậu cũng không hoàn toàn khiến nó nghe lời!
Tại sao con bé này lại có thể!
"Giơ chân ra!" Tô Tô lại ra lệnh.
Bản thân cũng giơ một cánh tay ra trước mặt con chó.
Con chó Ngao Tây Tạng run rẩy giơ một chân của mình ra đặt lên tay Tô Tô.
Bộ dạng run sợ dè dặt đó hoàn toàn không giống dáng vẻ mà một con chó Ngao Tây Tạng nên có.
"Ừ, ngoan, nằm xuống." Tô Tô lại đổi một mệnh lệnh khác.
Con chó Ngao Tây Tạng cũng làm theo.
"Đại Hắc! Mày làm sao vậy?! Rốt cuộc ai là chủ nhân của mày! Tại sao nghe lời con nhóc này!"
Cậu bé tức giận, chất vấn con chó Ngao của mình.
"Ô ô... ô ô..."
Con chó Ngao phát ra tiếng "ô ô" đầy tủi thân.
Tô Tô tiếp tục nói với con chó Ngao Tây Tạng: "Sao mày ra ngoài lại có thể không đeo xích? Như vậy sẽ dọa đến người khác. Mày xem hai cháu trai của tao đều bị mày dọa sợ rồi!"
Vẻ mặt Tần Dư Hoài và Tần Dư Trạch lúng túng.
Bọn họ không bị dọa có được không?! Bọn họ là sợ con bé bị thương đó!
Con chó Ngao tiếp tục cụp đầu kêu "ô ô".
Cậu bé không thể nhìn nổi nữa, xông lên trước mặt Tô Tô chất vấn: "Cậu là ai! Tại sao Đại Hắc của tôi lại nghe lời cậu như vậy?"
"Còn anh là ai, sao lại hư như vậy? Dắt chó đi dạo là phải mang xích! Chó không xích lại sẽ bị bắt đi!"
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Tô ra vẻ rất nghiêm túc, đôi mắt long lanh trong suốt.
"Cậu không biết tôi là ai mà lại dám đối xử với tôi và Đại Hắc của tôi như vậy! Bây giờ tôi liền nói cho cậu biết, ông nội đây tên là Hoắc Đình! Đã biết chưa?"
"Không biết, chưa nghe qua." Tô Tô trả lời: "Dù anh tên là gì thì dắt chó ra ngoài đi dạo cũng đều phải xích lại!"
Tô Tô chưa nghe qua nhưng Tần Dư Trạch và Tần Dư Hoài lại có.
Hoắc Đình, tiểu công tử(thiếu gia) của Hoắc gia đến từ thủ đô.
Là một tiểu quỷ(hỗn thế ma vương) có tiếng!
Thân phận người này đặc biệt, ở Hoa thành hầu như không có ai dám trêu vào nó.
Cũng chả trách thằng nhãi này lại lớn giọng như thế, thật đúng là có tư cách càn quấy!
"Hừ! Cậu quản tôi à! Tôi cứ không thích xích lại đấy!" Hoắc Đình hừ một tiếng.
"Anh không ngoan tí nào!" Tô Tô không hề che dấu vẻ mặt ghét bỏ Hoắc Đình nói.
Bé không thích anh trai nhỏ trước mặt này, mặc dù lớn lên đẹp trai, nhưng nói chuyện thật đáng ghét!
Thấy vẻ mặt Tô Tô ghét bỏ mình, Hoắc Đình càng tức giận, con nhóc này thế mà dám ghét bỏ hắn!
Hoắc Đình tức giận lấy ra uy nghiêm của chủ nhân ra lệnh cho Đại Hắc: "Đại Hắc! Đứng dậy! Đâm ngã nó!" Hắn muốn cho con nhóc không biết tốt xấu này biết sự lợi hại của hắn!
"Hừ!" Tô Tô cũng hừ một tiếng, sau đó đứng yên không nhúc nhích.
Hoàn toàn không sợ!
"Đại Hắc! Đâm ngã nó!" Hoắc Đình lại giục lần nữa.
(Hết chương)
Ed: Hai nhóc cute vậy (♥_♥)
Sorry cả nhà, chương trước tui có dịch sai đoạn cuối... cả nhả chịu khó xem lại giúp tui nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT