"Mày nói thật?" Tần lão thái gia hơi kích động hỏi.
Đây là thằng cháu nhỏ nghĩ thông rồi?
"Vâng." Tần Dư Trạch ủ dột đồng ý sau đó nhìn Tô Tô đang chắn trước mặt hắn: "Con không muốn dạy hư nó."
Hắn chỉ nói nguyên nhân hắn đánh nhau với con nhóc một lần mà nhóc con đã lựa chọn tin hắn.
Còn đứng ra bảo vệ, nói giúp hắn khi ông nội muốn dạy dỗ hắn.
Mặc dù nhóc con làm gì cũng bạo lực, nhưng suy nghĩ rất đơn giản rất tốt đẹp.
Mà hắn muốn bảo vệ sự tốt đẹp này.
Tần lão thái gia, Tần lão phu nhân cùng Tần Dư Hoài nhìn Tần Dư Trạch với Tô Tô, ánh mắt ba người đều ngạc nhiên nhưng lại vui mừng giống nhau.
Tiến triển không ngờ đến này đúng là việc khiến người ta cảm thấy vô cùng vui mừng!
Sau khi im lặng hai phút, Tần lão phu nhân vội nói: Được rồi, hôm nay đều mệt rồi, đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm."
Cả nhà vui vẻ ngồi ăn tối cùng nhau.
Hôm nay không phải lần đầu tiên Tần Dư Trạch vào đồn công an nhưng là lần đầu tiên sau khi về nhà mà lại yên bình như vậy.
Dường như cảm giác này rất không tệ... có một loại cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái.
Sau khi ăn tối xong Tô Tô cùng Hổ Tử sắp xếp "hộp bảo bối" của mình ở trong phòng.
Là một cái hộp gỗ, trong hộp để các món quà mà Tô Tô nhận được trong hai năm nay.
"Con heo vàng thím Ngưu hàng xóm tặng, kẹp tóc xinh đẹp bác trai râu trắng tặng, cái hộp nhỏ màu đen anh trai chống nạng tặng, con dao nhỏ chị gái xinh đẹp tặng..."
Tô Tô kiểm kê qua từng món, xác nhận đồ trong "hộp bảo bối" của mình không thiếu món nào.
"Hoa đỏ hôm nay là cùng cháu trai lớn giành được, cháu trai lớn hôm nay rất nỗ lực, hoa nhỏ rất có ý nghĩa, cũng để vào cùng."
Tô Tô đặt tất cả hoa đỏ hôm nay thắng được trong hoạt động gia đình ở nhà trẻ vào trong hộp.
Hổ Tử ở bên cạnh cũng nhảy nhót theo.
Tô Tô giơ tay xoa đầu Hổ Tử: "Hổ Tử ngoan, lúc tao không có ở nhà thì mày trông giúp tao cẩn thận nha!"
Hổ Tử gật đầu một cái thật mạnh, dáng vẻ rất nghiêm túc, giống như đang nói:
Cô chủ nhỏ yên tâm, nó nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt!
Sau khi kết thúc một ngày bận rộn, Tần Dư Hoài đi tắm, sau đó chuẩn bị tiếp tục công việc.
Trước khi vào thư phòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, thế là hắn quay lại đi sang phòng Tô Tô.
Cửa phòng không đóng, xuyên qua khe cửa nhìn thấy nhóc con đang mải mê làm gì đó.
Sau đó liền nghe thấy nhóc con đang nói chuyện với con thú cưng.
Còn nghe thấy bé nói hoa đỏ thắng được hôm nay là vì cùng hắn giành được, rất có ý nghĩa nên muốn giữ thật kĩ.
Tần Dư Hoài cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Ngao ôoo"
Hổ Tử phát hiện ra Tần Dư Trạch đứng ở cửa, cảnh giác kêu một tiếng nhắc nhở cô chủ.
Tô Tô quay đầu, chớp chớp mắt nhìn Tần Dư Hoài.
"Cháu qua đền sách ảnh với vòng tay cho cô." Tần Dư Hoài nói rõ.
Tô Tô nghiêng đầu nghi hoặc.
"Là cháu cho Tần Lạc Vân xem sách ảnh trong thư phòng, cháu đã kiểm tra qua video giám sát, là em ấy trộm vòng tay trong sách ảnh." Tần Dư Trạch giải thích.
"Ồ." Tô Tô chỉ ồ một tiếng, không có phản ứng quá.
Tần Dư Trạch không hiểu ý của nhóc con: "Ngày mai là thứ bảy, cháu đưa cô đi mua sắm, mua sách ảnh với vòng tay, được không?"
Lúc hỏi câu này, Tần Dư Trạch phát hiện bản thân mình vậy mà có hơi căng thẳng, thế nhưng hắn lại sợ nhóc con sẽ từ chối mình.
(Hết chương)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT