Dường như Tần Dư Hoài đã hình dung ra cảnh Tô Tô đánh mông Tần Dư Trạch.
Tần Dư Hoài nghĩ nghĩ rồi nói với ông bà: "Vậy ông nội bà nội, con đưa Tô Tô qua đó, hai người ở nhà đợi tin của con."
"Nếu bé ngoan đi thì bà cũng phải đi!" Tần lão phu nhân nói.
"Bà già, bà đừng có gây thêm rắc rối nữa, để Dư Hoài dẫn bé ngoan đi đi!" Tần lão thái gia ngăn Tần lão phu nhân lại.
"Nhưng mà bé ngoan của chúng ta..."
"Này bà già, bé ngoan là đi ra ngoài cùng cháu trai lớn của bà, khỏi phải lo."
Tần lão thái gia kéo Tần lão phu nhân vào nhà.
"Ông già, ông làm gì đấy! Sao lại không cho tôi đi?"
Tần lão phu nhân bám theo hỏi Tần lão thái gia.
"Bà đừng nói nữa! Tôi cũng muốn đi mà!"
Vừa quay đầu đã nước mắt giàn giụa.
"Ông già, ông thế này là sao?"
"Tôi cũng không nỡ để bé ngoan đi, nhưng mà bà nó, chúng ta không thể lúc nào cũng không nỡ như vậy được. Chúng ta phải thường xuyên cho con bé ra ngoài cùng cháu trai của nó.
"Ơ..." Tần lão phu nhân nghe vậy liền không biết nên cười hay khóc.
Thì ra ông già còn không nỡ hơn bà!
"Được rồi, ông nó đừng buồn nữa. Ông xem cháu trai lớn vậy mà chủ động nói dẫn bé ngoan ra ngoài, rõ ràng là chúng nó thân hơn không ít rồi, ông nên vui mới phải!"
Tần lão phu nhân an ủi ngược lại Tần lão thái gia.
Ngoài cổng, Tần Dư Hoài dắt tay Tô Tô lên xe.
Tần Dư Hoài lái xe, Tô Tô ngồi ghế trẻ em ở sau xe.
"Cháu có sách ảnh không?" Tô Tô hỏi.
"Không có." Sao trên xe của hắn lại có thứ đó được.
"Thế cô bây giờ phải làm gì?"
Ngồi trên xe không có gì làm thật là chán.
"Khi ngồi trên xe thì không nên đọc sách, không tốt cho mắt. Cô ngủ một lát đi, đến nơi cháu gọi." Tần Dư Hoài mặt không biểu cảm nói.
"Không muốn ngủ, ban ngày ngủ là buổi tối sẽ không ngủ được. Cháu hát cho cô nghe đi." Tô Tô làm nũng nói.
"Cháu không biết hát."
"Vậy để cô hát cho cháu cháu nghe." Tô Tô nói xong liền bắt đầu hát: "Bé thỏ trắng tinh tinh, vừa nhỏ vừa trắng tinh, dựng thẳng đôi tai xinh xinh..."
(Bài hát: Thỏ trắng gặp cappuccino_小了白了兔遇上卡布奇诺, cũng khá là hay, mn có thể nghe thử, trên youtube có b sub r đó...)
Tô Tô bắt đầu hát cho Tần Dư Hoài nghe bài hát mà hắn chưa nghe qua bao giờ, lại còn chả có nhịp điệu.
Nhưng giọng hát của Tô Tô vừa mềm mại vừa trẻ con nên dù lạc điệu thì cũng không tính là khó nghe, thậm chí Tần Dư Hoài còn cảm thấy có một chút đặc biệt đáng yêu.
Tần Dư Hoài chỉ được thưởng thức màn biểu diễn của Tô Tô nửa đoạn đường. Còn nửa đường sau đó thì... bé ngủ rồi.
Cái đồ lúc trên xe thì to mồm bảo không ngủ, được nửa đường thì lại tự hát ru mình ngủ luôn rồi...
Đến đồn công an, Tần Dư Hoài nhìn Tô Tô ngủ say ở ghế sau, do dự một lát vẫn quyết định không gọi bé dậy.
Tần Dư Hoài ôm Tô Tô từ trên xe xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn ôm Tô Tô, cũng là lần đầu tiên hắn ôm bé gái.
Giống mấy thằng em trong nhà, người con bé mềm mềm giống y như cục bông. Khuôn mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm giống như bánh ngọt làm từ sữa bò. Ngửi gần còn có thể cảm nhận được mùi thơm thơm ngọt ngọt trên người con bé.
Tần Dư Hoài thoáng sững sờ, trong nháy mắt khi ôm Tô Tô, hắn thế mà lại cảm thấy con bé rất đáng yêu...
Hắn là người theo chủ nghĩa độc thân, không thích trẻ con, không có dự định kết hôn, cũng không có dự định làm cha làm bố. Hắn luôn cho rằng chắc chắn là như vậy...
Mà lúc này, vậy mà hắn đã có một phút dao động...
Sau khi phân tâm nhất thời, Tần Dư Hoài nghiêm mặt ôm Tô Tô vào đồn công an thì thấy ngay Tần Dư Trạch bị bắt vì đánh nhau.
Tần Dư Trạch nhìn thấy Tần Dư Hoài thì rụt rè gọi: "Anh."
"Mày còn có mặt mũi gọi anh?" Tần Dư Hoài lạnh mặt hỏi.
"Sao con nhóc này cũng theo anh đến vậy? Lại còn đang ngủ?" Tần Dư Trạch chuyển chủ đề nói.
Tần Dư Trạch lúc này còn chưa biết Tô Tô đến còn có nhiệm vụ là đánh hắn!
Tần Dư Trạch vừa nói xong, Tô Tô đã động đậy mí mắt, giơ tay lên dụi dụi mắt mình...
(Hết chương)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT