Buổi chiều

Ánh năng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng học, quang ảnh trong phòng học kéo dạn vô hạn, mang theo bóng cây cối pha giữa quang ảnh, mang đến cho phòng học mấy phần ấm áp.

Trong trường học chưa bắt đầu cung cấp máy sưởi, loại ánh nắng này cũng sẽ để cho người ta cảm thấy dễ chịu một chịu một chút, cũng khiến người uể oải.

Mặc Sênh ngồi trong phòng học bên cạnh là bạn cùng phòng Tiểu Đình. Nhưng Tiểu Đình là Giáo dục thể dục chuyên nghiệp, với Thi đấu thể theo chuyên nghiệp của cô có chút khác biệt.

Mặc Sênh rớt tín chỉ có huấn luyện viên hỗ trợ chịu trách nhiêm, nói tham gia trận đấu liền có thể chậm trễ, Đại học Cao Đông đối với với sinh viên Chuyên ngành bọn họ đều có thể phá lệ tha thứ.

Nhưng Bạch Tiểu Đình thì không được.

Bạch Tiểu Đình toàn bộ hành trình đều tại đây múa bút thành văn, ngòi bút xẹt qua vở tạo ra âm thành sàn sạt.

Qua tai Mặc Sênh, âm thanh giảng bài chắc chắn sẽ trở nên kéo dài bất lực, phối hợp với loại tiếng xào xạc này càng thêm thôi miên. Cũng không biết là tinh thần của cô khiến cô lười nghe, hay là tai đã chán nghe.

Làm một cái ngáp thật lớn, miệng nửa ngày không khép được.

Mặc Sênh rất ít ghi chép, trước khi tan học cầm điện thoại hướng về bảng đen chụp kiểu ảnh liền xong việc. Trọng điểm nếu như không viết trên bảng, liền chứng minh cô cùng trọng điểm không có duyên.

Phiền não duy nhất chính là cuối kì sắp xếp lại thời điểm chụp ảnh, luôn luông không phân rõ ảnh này là của môn nào, dù sao tất cả xem đều không hiểu.

Ngay lúc này, Bạch Tiểu Đình đụng đụng cánh tay của cô, ra hiệu cô nhìn ra cửa sổ. Thật không biết Bạc Tiểu Đình cố gắng chi chép, là thế nào lại chú ý tới ngoài cửa sổ.

Cô quay đầu nhìn về phía miệng thông gió cửa sổ nhỏ, liền thấy có một người đột nhiên nhảy dựng lên, khuôn mặt lọt qua miệng thông gió, rất nhanh lại hạ xuống.

Không bao lâu, nam sinh kia lần nữa nhảy dựng lên, còn đứng ở miệng thông gió cửa sổ làm mặt quỷ.

Trường học của bọn họ phòng học xếp theo hình bậc thang, vách tường một bên của hành lang gần góc phòng có một hàng cửa sổ thông gió, trong hành lang căn bản không đủ đến độ cao kia, cũng không ai có thể nhảy cao như vậy.

Cho nên vị ngoài cửa sổ này không là người bình thường, Ít nhất có lực bật kinh người và ưu thế về chiều cao.

Cậu ta đội trưởng đội bóng rổ của trường - Đường Huy cao 1m93.

Mặc Sênh nhìn thấy Đường Huy tới còn có chút bất ngờ

Nhưng cô cũng không thể rời phòng học mà tiếp tục ở lại đợi đến khi lão sư rời đi, cô mới chậm rãi đi ra ngoài hỏi Đường Huy: " Làm sao? Vay tiền?"

Đường Huy đi tới cạnh cô, một mặt khó chịu hỏi: " Ấn tượng về tôi trong lòng cậu là như này?"

" Không, so với cậu tưởng tượng kém một điểm." Mặc Sênh nói, không kìm lòng được giơ ngón tay giữa lên với Đường Huy.

Đường Huy thở dại một hơi, từ trong túi của mình lấy điện thoại di động ra nói với Mặc Sênh: " Quét mã, thêm lại tôi."

" Điện thoại tôi hết pin."

" Tôi trở lại độc thân rồi."

Mặc Sênh nhìn Đường Huy, biết hắn nói hẳn không phải là giả, đồng thời không có ý định làm hòa, nếu không sẽ không tìm đến cô.

Cô chỉ không biết cậu ta cùng bạn gái chia tay lúc nào.

Đường Huy là một tên cặn bã, tiếng xấu đồn xa.

Cũng là bởi vì Đường Huy thật sự là quá cặn bã, bạn gái trước của hắn động một cái có thể ầm ĩ,để Đương Huy xóa bỏ các cô gái xung quanh, Mặc Sênh chính là đứng đầu chịu trận, người thứ nhất bị xóa bỏ.

Ai bảo Mặc Sênh Cùng Đường Huy là thanh mai trúc mã?

Mặc Sênh trước kia còn không nhẫn tâm, về sau phát hiện như này không ổn, cho nên sau khi Đường Huy yêu đương đều sẽ cố ý tránh mặt hết sức có thể để không khiến bạn gái Đường Huy thấy không vui.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cái từ thanh mai trúc mã này vẽ lên ngang bằng với thanh thanh thảo nguyên, mang theo màu xanh " Thấm vào ruột gan".

Thanh mai trúc mã chỉ tồn tại khi không chào đón tình yêu.

Một thanh mai trúc mã đủ tư cách là sau khi đối phương yêu đường nên an tĩnh giỗng như ngôi mộ. Chờ đối phương kết hôn gửi một cái bao lớn, thế là đủ.

Sau khi đường huy yêu đương, hai người bọn họ liền thành người xa lạ, tình huống này kéo dài có khi tới năm tháng.

Mặc Sênh lúc ấy lại đang trong mùa giải, cũng không rảnh để ý Đường Huy. Gần đây mới được rảnh rỗi, suýt chút nữa quên mất cậu ta nêu cậu ta không xuất hiện có lẽ Mặc Sênh đã quên luôn người này.

" Điện thoại tôi thật sự hết pin". Mặc Sênh lấy điện thoại ra đưa cho Đường Huy nhìn, Đường Huy trơ mắt nhìn điện thoại Mặc Sênh tắt máy ở trước mặt.

Cậu thoải mái cười một tiếng, trêu đùa nói: "Lên lớp ít chơi điện thoại thôi, không tốt đâu."

Mặc Sênh cất diện thoại, cùng Đường Huy sóng vai đi ra ngoài, đồng thời nói: " loại thời điểm này nên mua mấy thứ như hoa chúc mừng chút."

" Chúng mừng tôi quay trở lại độc thân?"

" Không, chúc mừng cô gái đáng thương kia thoát khỏi biển khổ, rời xa tra nam, thật đáng mừng." Mặc Sênh vừa đi vừa xắn tay áo phàn nàn, " Cậu nói xem cậu thêm lại tôi làm gì chứ? Qua mấy ngày cậu tìm bạn gái mới lại đem tôi xóa, làm gì phải giày vò như này? Danh sách Wechat mấy ngày?"

" Tôi không nói nữa, bị thương."

" Cậu cút đi."

Miệng đàn ông, quỷ gạt người.

Đường Huy có thể kiên trì mấy tháng, Mặc Sênh đều cảm thấy đây là kì tích phát sinh.

Đường Huy vẫn như cũ là dáng vẻ cười đùa tí tửng kia, đưa tay nắm lấy bả vai Mặc Sênh: " Đi, Cùng tôi đi chúc mừng một chút."

" Không đi, đừng cùng tôi lôi lôi kéo kéo, khiến tôi giống như tiểu tam, cậu gần đây đừng đến tìm tôi, cút sang một bên." Mặc Sênh đẩy Đường Huy ra, chạy về phía kí túc

Đường Huy cũng không cứ thế từ bỏ: " Ngày mai tìm cậu cùng ăn cơm,"

"Cút!"

Mặc Sênh trở lại phòng liền bắt đầu đọc sách, cô mở sách nghiên cứu bài tập nhóm.

Trường học đối với chuyên ngành thi đấu thể thao có thể tạm tha, nhưng là cũng có lão sư là đối xử như nhau, bài tập nhóm còn cần phải hoàn thành.

Đại học Cao Đông rất nhiều sinh viên, sợ nhất trong khóa học đụng phải sinh viên chuyên ngành thi đấu thể thao, nhất là khi làm việc nhóm, thường xuyên sẽ xuất hiện tình huống một kéo ba.

Mặc Sênh chính là như vậy.

Cô còn nhớ rõ sau khi chia tổ, một bạn nữ cùng tổ với cô dứt khoát đưa ra một cái liếc mắt, trao đổi phương thức liên lạc cũng là bất đắc dĩ, hiển nhiên là cảm thấy Mặc Sênh sec liên lụy.

Mặc Sênh tất nhiên không nghĩ liên lụy người khác, có thời gian sẽ lấy sách ra xem một chút.

Nhìn một chút đã cảm thấy đầu óc choáng váng.

Bật máy tính lên gõ bàn phím, lại chỉnh lại ghi chép, nghiêm túc làm đến trưa, tiếp đến ngẩn người nhìn màn hình máy tính, cũng không biết bài tập của mình có lạc đề hay không.

Cảm thấy khát nên cô tìm trong phòng có nước khoáng hay không liền phát hiện hộp đựng chai không, cũng không ai đi vứt.

Lúc này chuông điện thoại của cô reo lên, cô đi tới cầm điện thoại chợt nhớ tới mình chưa liên lạc với học đệ, có phải là học đẹ gọi đến thúc giục hay không?

Ai, đầu óc heo

Cầm điện thoại di động lên liền thấy là Kì Ninh gọi tới, cô rất nhanh tiếp lời: " A lô, Bảo Bối, mang về cho tớ chai nước."

" Mặc Sênh, cậu....có thể cho tớ mượn ít tiền hay không?" Kì ninh ngứ khí không tốt, tự như đang cố gắng nhẫn nại cái gì.

Mặc Sênh một chút liền hiểu, hỏi: " có thể, nhưng cậu sao vậy?"

" tớ không sao, cậu chuyển cho tớ 1 ngàn tệ đi."

" Được, tớ chuyển ngay cho cậu đây cậu đừng gấp."

Mặc Sênh sau khi cúp điện thoại liền dùng wechat chuyển cho Kì Ninh một ngàn tệ, sau đó liền chờ Kì Ninh gọi điện thoại tới giải thích.

Kết quả chờ rất lâu đều không có điện thoại.

Cô biết Kì Ninh lòng tự trọng cao, có việc gì thường không muốn nói. Trong lòng cô lo lắng không thôi, mặc áo khoác sau đó dựa theo địa điểm Kì Ninh nói trước đó đi tìm.

Kì Ninh tới chính là một quán ăn gần trường học, nơi này là bạn trai Kì Ninh– Trương Nghiêu thường đến.

Mặc Sênh sau khi đến liền thấy Kì Ninh ngồi một mình ở bàn, tay cầm điện thoại hình như là đang tức giận. Ở một bàn cách đó không xa là Trương Nghiêu cùng mấy người nam sinh khác, cộng lại có bảy tám người.

Những nam sinh này đang uống rượu với nhau. Cao giọng đàm luận cái gì đó bởi vì say rượu dẫn dến bọn nói chuyện hàm hồ không rõ.

Mặc Sênh sau khi đi vào đến trước người Kì Ninh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Kì Ninh nhìn thấy Mặc Sênh chính là kẽ giật mình sau đó thanh thủ thời gian đẩy Mặc Sênh đi ra ngoài sợ Mặc Sênh gây sự.

Kết quả vừa đi ra Kì Ninh liền tìm một chỗ yên tĩnh, mĩm môi rơi nước mắt. Trước đó còn có thể nhịn xuống, nhìn thấy Mặc Sênh tới liền không nhịn được, ủy khuất òa lên như ong vỡ tổ, lại khó đè xuống.

Mặc Sênh nhìn thấy Kì Ninh khóc, tính khí trong nháy mắt liền lên tới, thuận tay cầm một thanh sắt bên ngoài quán ăn liền muốn đi vào đánh nhau, Kì Ninh mau chóng đem cô ngăn cản.

" Chuyện gì xảy ra vậy?" Mặc Sênh bị ngăn lại về sau khó chịu hỏi.

" Chúng ta trở về kí túc đi"

" Cứ như vậy trở về? Để cho hắn yên ổn?" Mặc Sênh chỉ vào cho trong nhà hàng hỏi.

Kì Ninh giống như đầy quyết tâm nói: " Tớ muốn chia tay với hắn."

Mặc Sênh vừa tức một hồi, đem đồ vật trong tay quăng ra, sau đó vươn tay ra: " Lại đây"Kì Ninh lập tức bổ nhào vào trong ngực Mặc Sênh khóc lớn.

Trên đường về, Kì Ninh khóc nói sự tình hôm nay.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng tích lũy cùng một chỗ Kì Ninh liền có chút không chịu nổi.

Các cô sau khi tranh tài kết thúc, mỗi cầu thủ đều cầm một món tiền thưởng.

Lúc này vừa văn là Kì Ninh cùng Trương Nghiêu kỉ niệm một năm, Kì Ninh liền định mời Trương Nghiêu ăn cơm, hai người cùng nhau ăn mừng.

Kết quả sau khi đến tiệm, Trương Nghiêu thế mà gọi tới một đám hồ bằng cẩu hữu* tới, không khách khí chút nào gọi cả bàn đồ ăn, còn uống rượu với nhau mấy giờ liền.

*hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu

Khi Kì Ninh đi tính tiền, tiền của cô có đều không đủ, cuối cùng còn phải mượn Mặc Sênh một ngàn.

Trương Nghiêu toàn bộ quá trình đều đang cùng bằng hữu nói chuyện phiếm, không nói chuyện với Kì Ninh, nói xong thế giới hai người cũng hủy

" Tớ ngay từ đầu đã cảm thấy Trương Nghiêu không được, cậu không phải bị ma xui quỷ khiến chứ." Mặc Sênh nghe xong tức giận cũng không được, nhịn không được phàn nàn.

Trương Nghiêu là thông qua Đường Huy giới thiệu, đều là đội bóng rổ của trường.

Kiểu con gái cao như Kì Ninh và Mặc Sênh cuối cùng sẽ rơi vào tình cảnh xấu hổ. Mấy nam sinh đội bóng rổ liền rất thích hơp, Trương Nghiêu xem như tướng mạo tầm trung, vẫn là Kì Ninh rung động trước, hai người tìm hiểu lẫn nhau, nhiều lần trắc trở mới ở bên nhau.

Nhưng Trương Nghiêu thật sự là một tên khốn, chơi đùa liền không để ý tới Kì Ninh. Anh ta cũng giống như thiết công kê, sau khi hẹn hò có thể nói là không một xu dính túi, còn liên tục vay tiền Kì Ninh. Tồi tệ nhất là, Trương Nghiêu cho tới bây giờ chưa từng xem trận đấu nào của Kì Ninh.

Mặc Sênh nhận thấy, loại bạn trai này cũng không bằng mình tự mua công cụ tự giải trí.

Hai người trở về phòng, cảm xúc Kì Ninh cũng bình ổn đến không khác biệt lắm, kết quả Trương Nghiêu gọi điện tới.

Mặc Sênh nhìn thấy sau liền lầm bầm: "Hiện tại mới nhớ tới cậu sao?"

Kì Ninh do dự một hồi, vẫn là nghe điện thoại, kết quả nghe được Trương Nghiêu ở bên kia lớn miệng nói: "Cô người đâu? Tới thanh toán....... Còn thiếu 230 tệ, góp đủ..... A"

Không phải phát hiện không thấy Kì Ninh mà là tìm Kì Ninh quay lại tính tiền.

Mặc Sênh mơ hồ nghe được trong đó, trực tiếp đem điện thoại Kì Ninh cướp đi, Cúp điện thoại mở chế độ máy bay.

Sau đưa di động vứt xuống một bên, Mặc Sênh nói với Kì Ninh: " lại đây, vô tay đi, từ hôm nay trở đi hai tỷ muội chúng ta đều là độc thân. Tỉ môn nhi cả đời cùng đi, ai thoát độc thân trước là chó,"

Kì Ninh đang tức giận, kết quả nghe xong liền nín khóc mỉm cười: " Được, có tỷ môn nhi ở đây, muốn cái chó gì bạn trai."

" Vậy chứ."

Mặc Sênh nhìn Kì Ninh thật ngủ thiếp đi mới trở lại trên giường mình, lấy điện thoại ra nhắn cho Úc Lê Xuyên.

Sở Dư Sênh: Niên đệ, tiền thuốc men là bao nhiêu.

Sau nghe nói còn kêu xe cứu thương, nhớ tới tiền thuốc men Mặc Sênh liền cảm thấy nhức nhối một trận.

Úc Lê Xuyên không lập tức trả lời, cô xem chừng thời gian, những người dưỡng sinh hẳn đã đi ngủ.

Nàng có chút hiếu kì học đệ dáng dấp ra sao, liền muốn xem vòng bạn bè học đệ nhìn xem có ảnh chụp không, kết quả vòng bạn bè trống rỗng, cái gì cũng không có.

Sau khi quay lại, cô liền thấy Úc Lê Xuyên trả lời.

C: không cần trả lại, tôi phải chịu trách nhiệm mới đúng.

Trách nhiệm?

Chữ này có chút chướng mắt.

Mặc Sênh có chút muốn xin tấm ảnh chụp Úc Lê Xuyên nhìn một chút, về sau lại cảm thấy việc làm này quá thẳng thắn?

Sở Dư Sênh: Vậy hơi ngại? Không cần khách khí, tôi chuyển cho cậu một ngàn được không?"

C: Không cần

Mặc Sênh cảm thấy cục diện bế tắc, Dứt khoát chuyển qua một ngàn, đối phương không nhận còn rời chủ đề.

C: "Học tỷ còn chưa ngủ sao?"

Mặc Sênh chỉ có thể ậm ờ qua.

Sở Dư Sênh: ừ, đang nghiên cứu bài tập nhóm.

C: Không cần hỏi tôi.

Sở Dư Sênh: A.... Hẳn là không cần.

Đối phương chưa trả lời, cô cũng không biết nên nói cái gì.

Giằng co một hồi hai người lâm vào xấu hổ, cô nhanh chóng gõ chữ: Ngủ ngon.

C: Được, học tỷ ngủ ngon.

Mặc Sênh vẫn hiếu kì Úc Lê Xuyên dáng dấp ra sao, thế là nhờ người trong đội bóng chuyền tìm ảnh ảnh Úc Lê Xuyên, dù sao Úc Lê Xuyên nổi tiếng như vậy, trong trường khẳng định sẽ có ảnh chụp được truyền đi.

Không bao lâu đến thật, Mặc Sênh hưng phấn mở ra, điện thoại trong nháy mắt phát sáng, Mặc Sênh bị ánh sáng làm cho mắt đều không mở ra được, yên lặng bịt kín điện thoại

Đem mặt chôn ở gối kém chút khóc lên: "A.... Mắt chó của tôi..... Sắp bị mù rồi"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play