Bố Cát nhìn Thương Viêm, muốn nói lại thôi.

"Ta đi xem". Thương viêm đặt thịt nướng lên giá, khuôn mặt lãnh đạm đứng dậy.

Mạn Đạt vui mừng: " Tốt quá rồi, ca ca ngươi mau đi đi ".

" Ừm ".

Bố Cát thở dài nhìn bóng dáng Thương Viêm.

Mạn Đạt khó hiểu: " A phụ, sao người lại thở dài? "

"Đứa nhỏ ngốc, Bách Nhĩ là bạn lữ tương lai của Xích Vĩ. Nếu như Thương Viêm nhúng tay vào làm Xích Vĩ hiểu lầm vậy thì ngày tháng sau này của Bách Nhĩ càng thêm khổ sở rồi".

"Ta mặc kệ, Xích Vĩ chẳng có gì tốt, bọn họ giải trừ khế ước là tốt nhất". Mạn Đạt chu miệng: "Tuy rằng sức chiến đấu của Xích Vĩ cao, nhưng hắn không cho Bách Nhĩ đồ ăn thì có ích gì, hừ".

Phía bên này.

Bách Nhĩ nghe trung niên nữ nhân nói, cười lạnh một tiếng: " Có thể, giải trừ thì giải trừ. Chỉ có điều khế ước này là a phụ ta dùng mạng đổi lấy. Xích Vĩ về sau không chăm sóc ta cũng không thể để a phụ ta mất mạng vô ích chứ? "

"Đó là chuyện của a phụ ngươi, chúng ta lại chẳng mong hắn cứu! " A mẫu của Xích Vĩ ngang ngược nói.

"Phải không? " Bách Nhĩ khoanh tay trước ngực, trào phúng nhìn Xích Vĩ và Bạch Linh.

Mặt Xích Vĩ trầm xuống: "Vậy ngươi muốn thế nào? "

Bạch Linh bày ra vài phần dáng vẻ nhu nhược, khuyên: "Bách Nhĩ, mùa đông sắp tới rồi, nếu không Xích Vĩ cho ngươi một con thú làm bồi thường được không? "

"Bồi thường? Đương nhiên phải bồi thường. Nhưng mà một con thú bình thường không đuổi ta đi được. Nếu muốn, ít nhất phải là một con cự thứ thú mới được". Bách Nhĩ cười hì hì nói.

Cự thứ thú? Bạch Linh trong lòng tức chết. Cái tên Bách Nhĩ này bình thường ngây ngốc vậy mà hiện tại cũng thật khôn ngoan. Cự thứ thú là hung thú, làm sao dễ có như vậy: "Bách Nhĩ, yêu cầu của ngươi.... "

"Làm sao? Xích Vĩ là ngũ cấp chiến sĩ, Thương Viêm là tam cấp chiến sĩ. Thương Viêm cũng có thể săn được chẳng lẽ ngươi không được? " Bách Nhĩ cố ý kích thích Xích Vĩ, quả nhiên thấy hắn siết chặt tay.

Xích Vĩ nhìn gương mặt sùng bái Thương Viêm của Bách Nhĩ vừa hận vừa giận, đáp ứng: "Được, ta săn cho ngươi một con cự thứ thú, sau đó liền giải trừ khế ước".

"Vậy thì tốt quá, ta chờ cự thứ thú của ngươi nha~". Bách Nhĩ vỗ vỗ tay, xoay người đi. Sau đó nhìn thấy Thương Viêm đứng cách đó không xa, lập tức mừng thầm trong lòng. Chẳng lẽ Thương Viêm lo lắng cho mình nên cũng đi tới đây?

Bách Nhĩ lon ton chạy đến trước mặt Thương Viêm, dáng vóc hắn chỉ cao đến cằm người ta cho nên hơi ngước lên, vô cùng ngoan ngoãn nói: "Thương Viêm ca ca, chúng ta về ăn thịt nướng thôi!"

"Ừm".

Dọc đường đi Thương Viêm không nói gì nhưng Bách Nhĩ vẫn mặt đỏ tim đập nhanh vì bầu không khí yên tĩnh có chút ái muội. Suốt hai đời người hắn đều còn là trai tân, bây giờ muốn bình tĩnh khi đối mặt với người mình thích là không thể.

"Bách Nhĩ, ngươi về rồi. Xích Vĩ có làm khó ngươi không? "

"Đúng vậy. Bách Nhĩ, có chuyện gì cứ nói ra, chúng ta nghĩ cách giúp ngươi". Bố Cát thở dài.

Đối mặt với sự lo lắng của bọn họ, Bách Nhĩ trộm nhìn Thương Viêm. Cái hắn để ý là thái độ của người này cơ, a a a a!

Thương Viêm nhìn thì giống như không có việc gì ngồi bên cạnh đống lửa tiếp tục nướng thịt, sắc mặt còn thật là lãnh đạm nhưng mà lỗ tai lại hơi hơi động một chút. Bách Nhĩ đảo mắt, trong lòng có một ý tưởng.

Vành mắt hắn lập tức đỏ hồng, đầu gục xuống thật thấp, hai tay rũ bên người nắm chặt lại.

Bọn họ có thể thấy được cảm xúc của hắn đang tuột dốc và bộ dáng rưng rưng chực khóc hết sức đáng thương.

Đầu Bách Nhĩ cúi càng thấp, hai vai nhẹ run, giọng nói mang theo tiếng khóc: "Xích Vĩ hắn nói....nói hắn muốn giải trừ khế ước với ta. Bạch Linh nói sẽ cho ta một con thú xem như bồi thường..."

Thương Viêm ngẩng đầu, không dấu vết nhìn Bách Nhĩ một cái. Thấy hắn gắt gao ôm thân thể đáng thương nhỏ gầy của mình, Thương Viêm nhíu mày.

Tù trưởng luôn nhìn hắn không vừa mắt, Xích Vĩ và hắn cũng bất hòa. Bách Nhĩ bị làm khó vô cùng có khả năng là vì lúc nãy nói giúp hắn.

Thương Viêm nắm chặt cành cây, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

"Cái gì?" Mạn Đạt nhảy dựng lên: "A phụ ngươi cứu mạng a phụ và a mẫu hắn, bây giờ sao lại Xích Vĩ có thể bỏ mặc ngươi! Bách Nhĩ, ngươi quá dễ bị ăn hiếp, ngươi đồng ý rồi sao?"

"Việc này không thể đồng ý được. Nếu giải trừ khế ước rồi sau này ngươi phải làm sao? Mùa đông lại còn sắp tới, haiz". Bố Cát khó chịu xoa trán, cực kì buồn rầu.

Bách Nhĩ đỏ mắt ngẩng đầu lên. Bởi vì dinh dưỡng không đủ, gương mặt hắn chỉ lớn bằng bàn tay, đôi mắt vì vậy trông có vẻ to hơn, đáng thương giống như thú non mới sinh. Mắt hắn ướt đẫm, hồng hồng, môi mấp máy nhìn về phía Thương Viêm: "Ta, ta đồng ý rồi... Dù sao Xích Vĩ chỉ Thích Bạch Linh, hắn không thích ta, cũng không có người nào sẽ thích ta".

Nói xong hắn lại gục đầu, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa tuyệt vọng.

Bố Cát lập tức thấy đau lòng, bảo Mạn Đạt kéo Bách Nhĩ ngồi xuống, tự hỏi một chút rồi nói: "Bách Nhĩ, đứa trẻ ngoan. Sau này ngươi đi thu thập với Mạn Đạt đi. Đừng theo nhóm của Bạch Linh nữa. Buổi tối về đây, chúng ta có gì ăn nấy, từ từ rồi cuộc sống cũng sẽ tốt lên thôi".

Hắn trìu mến nhìn Bách Nhĩ, lời nói kiên định.

Bách Nhĩ cúi đầu, bỗng nhiên thấy hơi chột dạ.

Rõ ràng một nhà bọn họ sinh hoạt đã đủ gian nan, bây giờ lại thêm gánh nặng là hắn nữa. Nghĩ là biết Bố Cát chịu bao nhiêu áp lực mới nói ra được lời vừa rồi.

Có điều chuyện đã đến nước này rồi, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn. Vì có được nam thần, liều mạng! Sau này rồi bồi thường cho họ vậy.

Bách Nhĩ ngồi đối diện với Thương Viêm, hắn do dự nhìn một cái rồi mới nói: "Ta nói với Xích Vĩ phải bồi thường cho ta một con cự thứ thú mới đồng ý giải trừ khế ước".

"Cự thứ thú? Ngươi ngốc quá!" Mạn Đạt nhíu mày: "Cự thứ thú thịt không bao nhiêu, ăn cũng không ngon. Sao ngươi không nói muốn con con thú hai sừng?"

Bố Cát khiếp sợ, kinh ngạc không thôi: "Bách Nhĩ, ngươi.... Haiz, cái đứa nhỏ ngốc này!"

Thương Viêm nghe được, trong lòng có chút xúc động, giống như tim bị bóp lấy, ê ẩm, trướng trướng.

Không khí sau đó có chút yên tĩnh nhưng mà hình như có gì đó bất giác thay đổi không giống trước kia.

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một khối thịt nướng được đưa đến. Bách Nhĩ ôm đầu gối ngơ ngác ngẩng đầu, còn chưa biết phải đáp lại thế nào đã thấy gương mặt càng thêm sắc bén có mị lực dưới ánh lửa của Thương Viêm. Hương vị nam nhân phút chốc tràn ngập.

Thương Viêm đưa thịt nướng qua, bàn tay to lớn thô ráp nắm lấy cán cây. Chỉ một động tác này đã làm hô hấp của Bách Nhĩ tăng nhanh.

"Cho ngươi". Thanh âm của Thương Viêm có chút khàn khàn trầm thấp, giống như là ma sát với giấy nhám làm cho da đầu Bách Nhĩ run rẩy một trận.

"Cho ta sao?" Bách Nhĩ không dám tin mở to hai mắt sau đó gương mặt dần dần vui vẻ tươi cười, kinh hỉ không thôi.

Xem ra đúng là kịch bản nắm bắt nhân tâm nha. Chiêu giả đáng thương kia vẫn có tác dụng.

Nhưng mà khối thịt nướng này nặng cũng gần ba cân, Bách Nhĩ nhìn thôi cũng đã ngán, sức ăn của hắn không có nhiều đến vậy cho nên đỏ mặt từ chối nói: "Nhiều quá, ta ăn không hết, ngươi cho ta một nửa là được rồi".

Thương Viêm nhìn thân thể gầy yếu của đối phương, biểu cảm trên mặt hơi phức tạp, cuối cùng im lặng cầm thịt nướng về, dùng tay xé làm hai, lấy một cành cây cắm vào, đưa cho Bách Nhĩ: "Của ngươi đây. Nếu ngươi không ăn, chúng ta cũng ăn không hết."

Khối thịt kia ít nhất cũng một cân rưỡi!

Bách Nhĩ biết cho dù hắn không ăn, bọn họ vẫn có thể ăn hết. Ở hoang dã, chỉ cần thịt không có giòi bọ thì vẫn ăn được.

Nhưng mà hắn nhìn thoáng qua, thịt Thương Viêm săn về hôm nay rất nhiều, hắn ăn nhiều một chút những người khác cũng sẽ không bị đói cho nên không từ chối nữa, nếu không thì sẽ thành không nể mặt Thương Viêm.

"Được. Cảm ơn Thương Viêm ca ca, về sau ta nhất định sẽ chăm chỉ thu thập đồ ăn báo đáp ngươi". Bách Nhĩ nghiêm túc thề, mặt mày kiên định.

Trong mắt Thương Viêm hiện lên ý cười, đáng tiếc là Bách Nhĩ không có thấy. Người này còn đang nghiêm túc nghiên cứu thịt nướng trên tay.

Cắn một miếng. Hắn phát hiện mình cắn không được.

Bách Nhĩ không cắn nữa, hắn cầm thịt nướng rồi nhìn một loạt dấu răng nhàn nhạt còn lưu lại chút nước miếng ở đó.

Liếm môi và hàm răng đang hơi ê ẩm, Bách Nhĩ há to miệng hung hăng cắn, chỉ có điều vẫn khó xé được.

Bố Cát nhìn tình cảnh này trìu mến nói: "Đứa nhỏ đáng thương, bao nhiêu lâu rồi không được ăn thịt, đến răng cũng không còn dùng tốt nữa rồi".

Hả?

Bách Nhĩ có chút mờ mịt.

Mạn Đạt chợt hiểu ra, hắn nhe hàm răng của mình ra: " Bách Nhĩ, răng của ngươi và chúng ta không giống nhau, của chúng ta là nhọn, của ngươi có hơi bằng rồi ".

Nói ngắn gọn là nguyên thân ăn quá nhiều rau, răng bị thoái hóa mất rồi....

Bách Nhĩ bỏ thịt nướng xuống, ngại ngùng che mặt.

Thương Viêm giống như đang nghĩ gì đó, tốc độ ăn chậm lại. Không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Bách Nhĩ bỗng nhiên nhớ đến quả khổ diệp thảo của mình, ánh mắt sáng lên, vội vàng lấy ra. Vốn dĩ mấy quả này là màu xanh nay đã biến thành trắng, đây nghĩa là độc tố đã bị bài trừ ra ngoài sạch sẽ, ăn được rồi.

"Không được". Mạn Đạt nhìn thấy hành động của Bách Nhĩ, kinh hoảng ngăn lại.

Tiếc là muộn rồi, Bách Nhĩ đã đã bỏ vào miệng nhai.

Đó là quả khổ diệp thảo, ăn vào là cả người đều đau đó!

Mau nhả ra đi!

Bố Cát cuống quýt hô to một tiếng: " Bách Nhĩ, mau nhả ra! Cái này không ăn được đâu!"

Một đôi tay duỗi đến sau lưng Bách Nhĩ dùng chút sức đánh lên sau đó lại bóp chặt cằm Bách Nhĩ, hai ngón tay vói vào, đè đầu lưỡi hắn xuống, muốn moi vào bên trong cổ họng.

Bách Nhĩ có ý tứ ngậm chặt miệng, có lẽ là ai cũng sẽ làm vậy thôi. Đâu ai sẽ ngây ngốc tùy ý người khác moi trong cổ họng mình?

Tác giả có lời muốn nói.

Một ngàn chữ sao còn chưa được ba trang nữa?

Editor cũng có lời muốn nói.

Đủ rồi, dài lắm rồi, cột sống em đang bất ổn lắm tác giả ơi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play