*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mới 6 rưỡi sáng, Chu Tần Lạc đã ầm ĩ dưới nhà Bắc Thần Đông, tay vừa đập cửa vừa gọi.

"Bắc Thần Đông, Bắc Thần Đông, dậy đi."

Người lớn nhà họ Bắc đã đi làm từ sớm, Chu Tần Lạc đứng gõ cửa mãi không thấy ai liền quyết định trèo luôn vào.

Khổ nỗi với cái chiều cao của nó, trèo được sang bên kia cổng rồi thì lại không tìm được cách xuống, hai chân lơ lửng giữa không trung, tay vẫn bám chặt cổng không dám buông.

"Ông là trộm à?"

Bắc Thần Đông không biết từ đâu ra khoanh tay đứng nhìn như thấy sinh vật lạ trước nhà mình.

"Má, ông đây rồi, cứu tôi với, không xuống được."

"Bỏ tay ra..."

"Không ông bị điên à, nhỡ ngã gãy chân thì sao?"

"Tôi đỡ ông."

"Tôi không tin được ông."

"Vậy cứ ở trên đấy luôn đi."

"A, được rồi, bỏ thì bỏ. Ông tốt nhất là đỡ cho cẩn thận, tôi mất cái xương nào là tại ông đấy."

Chu Tần Lạc len lén buông tay ra, mắt nhắm chặt lại, lúc sau mới thấy eo có cảm giác, cả người chạm được xuống đất mới thở phào.

"Sao ông còn chưa chuẩn bị gì, phải đi sớm chứ."

Bắc Thần Đông ngáp dài lấy một cái không trả lời mà đi thẳng lên phòng.

Trường Nhất Trung của bọn họ tổ chức dã ngoại mùa xuân cho học sinh khối 10, đi cắm trại trên đồi 2 ngày 1 đêm. Chu Tần Lạc đối với hoạt động này vô cùng hào hứng, lần đầu tiên trong năm thức dậy lúc 5 giờ sáng để chuẩn bị đồ.

Lớp bọn họ cũng thành công đạt kết quả tốt trong kì thi cuối tháng vừa rồi, liền được Khương Kiến Hoàng đồng ý đăng kí tiết mục văn nghệ, là diễn kịch.

Từ trường đến nơi cắm trại cũng mất 2 tiếng, Chu Thần Lạc vừa lên xe đã không chịu nổi mùi trên này, mặt nhăn nhó.

"Có khi nào đến đấy tôi thành cái xác khô luôn rồi không?"

"Ông có uống thuốc say xe không, tôi mang cả vỉ đi đây này?"

Chu Tần Lạc ngửa người về sau nhận viên thuốc từ tay Đinh Giai Kỳ. Bắc Thần Đông vừa mở xong nắp chai nước nó đã giật lấy ngay rồi uống.

"Uống chậm thôi, ai giành của ông đâu?"

"Không phải, bỏ khẩu trang ra ngửi mùi không chịu được."

Chu Tần Lạc nhăn mặt kéo khẩu trang lên.

Ngồi trên xe được 15 phút, Chu Tần Lạc với Bắc Thần Đông đã dựa vào nhau mà ngủ say. Hứa Dĩ Văn ngồi phía sau nhổm người dậy chọc chọc vào đầu hai đứa chúng nó.

"Đệch, hai ông là người to mồm nhất kêu lên xe sẽ hát mà, sao giờ đã ngủ hết một lượt rồi?"

Nơi đi dã ngoại là một ngọn đồi, không khí rất trong lành. Chu Tần Lạc ra khỏi xe như tìm lại được sức sống, lại hoạt động cái miệng của mình.

"Đẹp thật, này, mau đi dựng lều rồi đi chơi đi, tôi bắt đầu thấy thích chỗ này rồi đấy."

SƠ ĐỒ



Trường bắt đầu tổ chức mấy hoạt động ngoại khóa cho bọn họ. Lớp của Khương Kiến Hoàng đăng kí diễn kịch, ông thì tuyệt nhiên không can thiệp vào một tí nào cả, chỉ ngồi nhìn mấy đứa học sinh không đáng tin này.

Một cậu học sinh cầm cuốn sách lên, đưa tay lên miệng giả bộ như đang cầm mic bắt đầu giới thiệu.

"Xin giới thiệu vở kịch "Roliet và Jumeo" đến từ lớp 10A1."

"Đệch, Đường Diệp, "Romeo và Juliet"."

"À vâng, "Romeo và Juliet". Vở kịch được đóng bởi các diễn viên: Khúc Uyên và Chu Tần Lạc trong vai Juliet và Romeo cùng với hai diễn viên lồng tiếng Đinh Giai Kỳ và Bắc Thần Đông. Hai diễn viên Trình Lâm và Hứa Dĩ Văn trong vai thân sinh phụ mẫu của Juliet, hai diễn viên Lâm Phóng và Trạch Tinh Húc trong vai thân sinh phụ mẫu của Romeo, cùng một vài diễn viên quần chúng khác. Và sau đây, vở kịch xin được phép bắt đầu."

Khương Kiến Hoàng lúc này đã nhăn hết mặt lại, không thể hiểu nổi đám học sinh của mình.

"Thầy Khương, lớp thầy đúng là sáng tạo thật."

"Hôm nay chúng nó không phải học sinh của tôi."

Những người giáo viên xung quanh nhanh chóng bị chọc cho bật cười.

"Ôi nàng Juliet..."

"Ôi chàng Romeo..."

"Nàng đẹp quá Juliet..."

"Chàng mau về đi, bọn họ sẽ bắt chàng mất..."

"Không, ta không về..."

Đinh Giai Kỳ và Bắc Thần Đông bụm miệng cười đến đỏ cả mặt nhưng vẫn cố nín cười mà đọc nốt mấy lời thoại.

"Không, con gái ta, sao con lại chết?"

"Juliet nàng ơi, nàng mau tỉnh lại đi... Nếu nàng không tỉnh, ta sẽ đi theo nàng."

"Con trai, đừng mà, mau tỉnh lại đi Romeo con ơi..."

Trình Lâm không biết từ đâu lôi ra lọ thuốc nhỏ mắt, lén lén lút lút chuyền tay mấy đứa kia nhỏ mấy giọt lên mắt rồi lại tiếp tục diễn.

"Hơi lố, hơi lố, nước mắt mấy người chảy vào mũi tôi rồi."

Chu Tần Lạc mắt nhắm mà miệng không nhịn cười nổi, khe khẽ nói.

Người xem xung quanh thật sự không thể nhìn cười được, ngay cả mấy vị giáo viên già cũng bị chọc cười, cơ mặt giãn cả ra.

"Đệch, tôi nhớ "Romeo và Juliet" đâu có như này."

"Juliet nào mà lại có quá khứ cầm guốc đi đánh nhau với người yêu cũ thế này..."

Và bằng một cách nào đấy, cái tiết mục "lãng xẹt" này lại giành được giải nhất, chủ yếu là giải thưởng mặt giải trí, vậy mà cũng được thưởng hơn 200 đồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play