*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chu Tần Lạc vốn dĩ tưởng tượng ra một kịch bản nghỉ Tết vui đùa thỏa thích thật hoàn mĩ, cuối cùng vẫn là bị đống bài tập kia đè chết.
Bắc Thần Đông cũng không khá khẩm hơn, vừa định dành cả kì nghỉ Tết để cày game, kết quả vừa lên phòng đã thấy chồng bài tập cao ngất trên bàn.
Bắc Thần Đông dứt khoát cầm đống bài tập sang "dựng lều" ở nhà Chu Tần Lạc.
Chu Hiểu Di vừa bước vào phòng đã bị dọa sợ.
Phiếu bài tập la liệt dưới sàn nhà, hai đứa em một đứa nằm gục trên bàn học ngủ, tay vẫn cầm bút run run, đứa to xác thì ngồi dưới đất gục mặt trên giường, nằm đè lên cả giấy.
Chu Hiểu Di thở dài ra một hơi dọn dẹp đống phiếu xếp gọn lên bàn rồi lay từng đứa dậy.
"Ít nhất thì cũng phải lên giường rồi hẵng ngủ chứ. Ngồi dậy mau lên không mới tí tuổi đầu lại vẹo xương sống thì dở. Trời còn đang lạnh mà cứ ngồi dưới đất, lên giường lên giường, mau lên."
Bắc Thần Đông còn nửa tỉnh nửa mơ leo tọt lên giường chẳng thèm về nhà, dạng cả tay cả chân hết hơn nửa cái giường. Chu Tần Lạc cũng chưa tỉnh ngủ, mắt lờ đờ mò lên giường, chân còn đập vào bàn rồi thành giường lấy mấy cái.
Nó leo lên giường rồi nằm phịch xuống gối đầu lên tay bạn, hai tay hai chân cũng dạng ra gác lên nửa người Bắc Thần Đông rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chu Hiểu Di lắc lắc đầu lấy cái chăn to nhất ra phủ lên người hai đứa.
"Trông có vô tổ chức không chứ?"
Thoáng cái đã hết Tết, học sinh trở lại trường đều tiếc nuối dư vị Tết.
Sân trường cũng không giấu nổi vẻ cảm thán khi nhìn hai học sinh lớp Khương Kiến Hoàng ôm một chồng phiếu đi vào, hai mắt vô cùng thiếu ngủ.
"Vãi, Tần Lạc, Thần Đông, hai người làm hết đống này thật à?"
"Tôi không muốn bị Khương Ba Mắt đánh chết nên cắm trại ở nhà Chu Tần Lạc cả tuần để làm."
Bắc Thần Đông đặt chồng phiếu lên bàn, lười biếng đáp lại lời Hứa Dĩ Văn. Chu Tần Lạc hoàn toàn thiếu sức sống, vừa bước vào chỗ đã gục mặt trên đống giấy.
Khương Kiến Hoàng bước vào lớp, lại lấy cây thước quen thuộc gõ cạch lên bảng.
"Vào lớp rồi, các em không mau ổn định chỗ ngồi? Hết Tết rồi nên lại vùi đầu vào mà học đi, đừng có mà lười nữa."
"Nhờ thầy mà em muốn lười cũng không được."
Chu Tần Lạc vẫn không ngẩng đầu lên mà làu bàu.
Hứa Dĩ Văn đi thu hết bài tập nộp cho Khương Kiến Hoàng rồi quay lại chỗ ngồi.
Khương Kiến Hoàng gật gù mấy cái rồi hắng giọng.
"Phải rồi, học kỳ này chúng ta sẽ có thêm một người bạn mới. Bạn ấy từ trên thành phố chuyển về. Em vào đay."
Chu Tần Lạc bấy giờ mới ngẩng dậy, nhìn ra phía cửa.
Một cậu học sinh bước vào, đúng là người thành phố có khác, tóc vuốt cổ đeo vòng. Nhưng lại có cảm giác hơi nhút nhát.
"X...Xin chào, mình là Trạch Tinh Húc... à..., ờ..."
"Rất vui được gặp các bạn."
Bắc Thần đông ngồi bàn cuối cùng nghiêng người xuống thì thào.
Cậu học sinh ở trên không hiểu sao cũng nói theo.
"À... vâng, à... rất vui được gặp các bạn..."
"Mong các bạn giúp đỡ."
"À, mong các bạn giúp đỡ ạ..."
"Mình sẽ bao các bạn đi ăn."
"Vâng, à... mình sẽ bao... à..."
Bắc Thần Đông bên dưới cứ nhắc một câu, Trạch Tinh Húc lại nói lại y như thế làm đám học sinh bụm miệng cười.
"Bắc Thần Đông, muốn đi bê nước khong?"
"Dạ không thưa thầy!"
Bắc Thần Đông nín cười ngồi thẳng lưng dậy.
Trạch Tinh Húc được phân xuống ngồi bàn gần cuối cùng Trình Lâm.
"Hân hạnh hân hạnh, tôi là Trình Lâm. Ngồi dưới này là lớp trưởng của chúng ta, Hứa Dĩ Văn, bên cạnh cậu ta là Lâm Phóng, chủ tịch câu lạc bộ bóng đá. Đây là lớp phó Khúc Uyên, đây là Đinh Giai Kỳ. Đây là Chu Tần Lạc với Bắc Thần Đông, hai học bá của chúng ta đấy."
"Tôi...tôi biết Bắc Thần Đông, lần trước có thấy cậu ấy lúc thi Tin học thành phố."
Bắc Thân Đông phổng mũi tự hào, rướn người sang bắt tay Trạch Tinh Húc.
"Tiểu Trạch, không ngờ ông nhớ cả tôi. Hân hạnh. Ông yên tâm, nhóm bọn tôi rất giỏi đánh nhau. Khúc Uyên với Đinh Giai Kỳ tuy là nữ nhưng có thể cầm guốc choảng mặt chúng nó. Còn có lão Tần đây tuy nhỏ con đánh có thể không lại nhưng võ mồm rất lợi hại, có thể chửi cho chúng nó không ngóc đầu lên được."
Chu Tần Lạc véo vào tay Bắc Thần Đông một cái làm cậu đau điếng.
Đinh Giai Kỳ lấy điện thoại ra.
"Tinh Húc, ông có wechat không để tôi thêm vào nhóm."
Trạch Tinh Húc gật đầu lấy điện thoại ra để kết bạn. Điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn được thêm vào nhóm chat, một cái là nhóm lớp, cái còn lại là
"Vào Bắc Đại để kiếm người yêu".Trạch Tinh Húc."..."
"Đây là nhóm riêng của mấy đứa bọn tôi, ông vinh dự là người thứ sáu được vào đấy, sau này có đánh nhau cứ gọi bọn tôi."
Trạch Tinh Húc."..."
"Phải rồi, các ông biết vụ gì chưa, trường sắp tổ chức đi dã ngoại cho khổi 10, có hoạt động văn nghệ đấy."
Chu Tần Lạc mở to mắt nhìn.
"Vậy thì diễn kịch đi, đăng kí diễn kịch, tôi vào vai chính cho."
"Ông nghĩ Khương Ba Mắt sẽ đồng ý à?"
Hứa Dĩ Văn gật gù đồng tình.
Vì để duy trì đảm bảo thành tích học, từ đầu năm học đến giờ lớp bọn họ tuyệt nhiên không tham gia bất cứ một hoạt động văn nghệ nào của trường.
Không ngoài dự đoán, Khúc Uyên vừa mới nói đến chuyện này, Khương Kiến Hoàng không chút do dự mà từ chối.
"Các anh các chị cảm thấy còn thời gian rảnh rỗi để đi diễn mấy cái văn nghệ thì chú tâm vào học cho tôi."
"Thầy ơi, bọn em vẫn chăm học mà. Thi thoảng cũng phải ra ngoài cho khỏe người chứ."
"Cứ để xem bài kiểm tra cuối tháng như nào đã rồi nói tiếp."
SƠ ĐỒ LỚP