Ngày thi đến, Chu Tần Lạc bước vào trường đã thấy ngột ngạt, không khí chưa bao giờ căng thẳng như này, ai nấy cũng đều lầm rầm đọc bài như đang đọc kinh.

Trạch Tinh Húc nhìn Chu Tần Lạc đang thong thả chơi điện thoại, lại nhìn sang Bắc Thần Đông đang ngồi trên lan can gục mặt vào lưng Chu Tần Lạc mà ngủ thì rùng mình.

"Rốt cuộc đầu óc hai người làm bằng gì vậy? Hai người không lo à? Thi cái này là thi cuối kì đó, tạch là đúp luôn đó."

"Ông không thể nào nghĩ tích cực hơn được à? Lâm Phóng muốn đấm ông lắm rồi kìa."

Khúc Uyên cầm quyển sách Ngữ văn trên tay vỗ đôm đốp vào người Trạch Tinh Húc rồi quay sang Chu Tần Lạc.

"Cmn, lát nữa trước khi thi tôi phải bắt tay hai ông lấy vía."

Chu Tần Lạc thi ở phòng 9, Bắc Thần Đông ngồi phòng 4, người phòng trên người phòng dưới, cách nhau một cái cầu thang.

Hai môn thi đầu tiên là Toán và Anh ngữ, lúc thi xong cả hai đứa vẫn còn dư thời gian, liền ngồi xem lại bài rồi tính đi tính lại. Đến môn thi cuối cùng là Ngữ văn thì không chịu nổi nữa. Bắc Thần Đông ngoáy bút được hơn nửa thời gian thi cũng được tám mặt giấy, sau khi đóng nắp bút liền mang bài lên nộp luôn rồi trở lại bàn gục xuống mà ngủ. Mấy học sinh khác trong phòng thi đều bị cậu dọa cho run cả tay rồi. Đến giám thị coi thi trong phòng cũng phải lên tiếng nhắc nhở.

"Tập trung làm bài của mình đi, để ý người khác làm gì."

Chu Tần Lạc ít ra không ngủ, nó cũng viết được mấy tờ. Dẫu sao Ngữ văn vốn là môn sở trường của nó. Năm hai đứa thi vào cao trung, nó chỉ thiếu đúng 12 điểm nữa là được điểm tối đa, nhưng nó vẫn là đứa có điểm cao nhất của thành phố năm ấy.

Chu Tần Lạc làm xong bài liền quay xuống nhìn đồng hồ: vẫn còn hơn 30 phút nữa. Nó cầm bút lên gạch gạch lên tờ giấy nháp để giết thời gian, lúc sau chán lại ngồi xoay bút suy nghĩ.

Hình như lại nghĩ ra cái gì đó, Chu Tần Lạc liền ngồi ngay ngắn, nguệch ngoạc mấy nét lên tờ giấy nháp. Lúc nhìn lại, nó cầm lên không khỏi xuýt xoa.

"Má, tự dưng thấy đẹp vậy. Mà khoan đã, sao cứ thấy quen quen thế nhỉ?"

Trống kết thúc thời gian làm bài vang lên, học sinh nhanh chóng lên nộp bài rồi trở về lớp học của mình.

"Bắc Thần Đông, cậu so đáp án Anh ngữ chưa vậy?"

"Rồi, đúng hết."

"..."

Chu Tần Lạc vừa mới đi vào lớp nhìn thấy Bắc Thần Đông đột nhiên dừng lại, nghĩ nghĩ cái gì đó, sau đấy cũng bị suy nghĩ của mình làm cho ngạc nhiên, liền chạy thẳng về chỗ khều khều tay Bắc Thần Đông.

"Này, ông khen tôi đi."

"?"

"Tôi đột nhiên thấy mình xuất sắc quá, làm sao giờ?"

"...Bị điên à?"

"Nhìn xem tôi vẽ được cái gì nè."

Bắc Thần Đông cầm tờ giấy nháp được gập làm bốn mở ra.

"..."

Trong tranh là một cậu học sinh đang mặc áo khoác đồng phục mùa đông, tay áo kéo đến khuỷu tay, lưng tựa vào tường, tay còn cầm điếu thuốc, miệng phả một chút khói. Hình như là đang ở giữa trời đông, trên vai áo còn có mấy vệt tuyết.

Không hiểu sao Bắc Thần Đông lại cảm thấy người này quen quen.

"Đỉnh đúng không? Lúc tôi vẽ xong còn thấy quen quen, giờ mới thấy con mẹ nó giống cậu thật chứ. Hôm trước tôi còn mắng đám học sinh kia vì hút thuốc, tự dưng bây giờ vẽ xong nhìn tranh cũng thấy ngầu ngầu ấy chứ."

Bắc Thần Đông nhíu mày, cuộn tờ giấy lại rồi đập lên đầu Chu Tần Lạc.

"Con nít con nôi, hút cái gì mà hút. Đủ tuổi cũng không cho hút."

Nói xong liền cho bức tranh vào trong cặp của mình. Chu Tần Lạc ôm đầu dẩu môi lên.

"Ai mà thèm hút chứ. Trả đây, tranh của tôi mà?"

"Không trả, tịch thu. Tranh ông vẽ tôi thì là của tôi."

"Ai vẽ ông chứ, chỉ là vô tình nhìn giống thôi chứ tôi đâu có rảnh mà đi vẽ ông làm gì?"

"Không quan tâm, trật tự, Khương Ba Mắt vào lớp kìa."

Chu Tần Lạc ngay lập tức ngồi ngay ngắn nhìn lên bảng, lại phát hiện phía trên chẳng có ai, đám học sinh vẫn còn ngồi bàn tán.

"Tên lừa đảo trộm cắp."

Bắc Thần Đông trở về nhà, sau khi ăn tối liền lên phòng, vô tình lấy tờ giấy nháp hồi sáng đã cất ra ngắm nghía một lúc.

"Đúng là mình đẹp trai thật."

Cậu cẩn thận cuộn nó lại rồi cất bỏ vào một ngăn tủ riêng. Bên trong tủ vẫn còn mấy món đồ khác: bông hoa cúc đã khô vàng lại, vỏ kẹo sữa chua, cốc làm bằng đất sét,... Chỉ thấy Bắc Thần Đông sau khi nhìn mấy món đồ ấy thì tâm trạng rất vui vẻ, huýt sáo một cái. Lát sau hình như mới bình tĩnh lại liền đưa tay lên vỗ vỗ mặt mình.

"Đệch, sao mình lại phải vui nhỉ? Có cái gì đấy không đúng lắm?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play