"Không ăn được đừng đạp đổ."

Không lâu sau khi Tô Yểm Tinh gửi xong đoạn ghi âm, Trình Mạt đã gửi lại câu này.

Tô Yểm Tinh nhìn dòng chữ này, cô không thể giải thích được cảm giác nhìn thấy một chút châm biếm trong từng câu từng chữ.

Cô?

Không ăn được quả nho thối Lục Dã sao?

Haha.

Đã ăn đến phát ngán rồi.

Ăn rồi không muốn ăn lại nữa.

Tô Yểm Tinh suy nghĩ một chút rồi gửi một tin nhắn qua.

Tô Tô: "Trình Tiểu Mạt."

Một đóa lài tốt: "???"

Tô Tô: " Cậu đừng hối hận."

Chỉ là một đóa hoa lài: "???"

Chỉ là một đóa hoa lài: "!!!"

Trong khi Trình Mạt nhanh chóng gửi một tin nhắn qua: "Mình hối hận cái gì, là hối hận vì đã bỏ lỡ điều gì hay là tiếp theo hai người sẽ hẹn hò." Sau khi nói những lời không mạch lạc, Tô Yểm Tinh thoát khỏi wechat.

Để Trình Tiểu Mạt tự đoán đi.

Ai bảo cô ấy trọng sắc khinh bạn, bởi vì tên họ Lục đó mà chế giễu bạn thân của mình.

Cô vừa mới tắt màn hình, màn hình lại bật sáng lên.

Trên màn hình sáng lên, có một dòng Weibo, dòng chữ màu đỏ nổi bật: "Phúc lợi fan Lục Dã", phía sau còn có một chữ "Sôi."

Có lẽ là vì màu đỏ đang nhảy chữ quá hấp dẫn, Tô Yểm Tinh không nhịn được nhấp vào.

Mới vào được một chút mà một bức ảnh đập vào mắt cô.

Hình ảnh Lục Dã thời còn trẻ mặc một chiếc sơ mi trắng, chân trần đứng trong rừng rậm

Trước mặt anh là một hồ nước, nước tràn qua đôi chân trần của anh, rồi lan vào khu rừng phía sau anh.

Ấn tượng đầu tiên về toàn bộ bức ảnh là.

Tươi tắn, vô cùng tươi tắn, đôi mắt ngập tràn màu xanh của nước và một chàng trai áo trắng thuần khiết bên cạnh làn nước.

Nhưng nhìn kỹ lại, thứ đang lan tỏa trên nền tươi mát là khát vọng của chàng trai trẻ.

Chàng trai trẻ dường như cũng hòa mình vào dòng nước vô biên, giọt nước thấm ướt mái tóc gãy, làm ướt đôi mắt hổ phách dọc theo mái tóc gãy rồi chảy

dài xuống sống mũi.. dính vào màu áo sơ mi trắng của anh.

Chiếc áo sơ mi mỏng bị thấm xuyên thấu và dính chặt vào cơ thể đan xen giữa chàng trai trẻ và người lớn.

Đó là Narcissus bên dòng nước.

Đó là vẻ đẹp cao nhất đã rơi vào nhân gian.

Khi Narcissus nhìn bạn bằng đôi mắt hổ phách vô cùng trong sáng, thì loại dục vọng... u ám sẽ được khơi dậy.

Tô Yểm Tinh nhìn chằm chằm vào Lục Dã ở trong bức ảnh cô sửng sốt một lúc.

Nhất là phần dưới của chiếc áo sơ mi trắng được nhét vào mép quần jean xanh nhạt, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt lên.

Ở mép gần đường nàng tiên cá lộ ra một ít màu lục lam, phần màu lục lam còn lại dồn hết vào quần jean lưng thấp.

Tô Yểm Tinh biết ở đó có một hình xăm.

Chỉ xăm một chữ: Tinh.

Đó là hai người vẫn còn mặn nồng ở bên nhau, cô đã dẫn anh đi xăm, khi còn yêu cô chỉ cảm thấy trên thế giới không ai có thể thay thế được anh, cô hy vọng sẽ mãi mãi khắc ghi dấu ấn tình yêu của mình trên cơ thể của anh, tốt nhất là khoảnh khắc đau đớn vì hình xăm đó, sẽ mãi mãi lưu lại trên làn da của anh, trong trái tim anh, để anh mãi mãi không bao giờ quên được cô, mãi mãi nhớ đến cô.

Cô cũng có.

Ở cùng một vị trí.

Cũng là một từ: Dã.

Đầu ngón tay của Tô Yểm Tinh chạm vào cùng vị trí đó trên mông cô, khi cô ý thức được mình đã làm gì, không khỏi nở nụ cười.

Cô nhớ lại rồi.

Không còn cách nào.

Bây giờ nghĩ lại cảm xúc lúc đó, liền cảm thấy nhiệt độ rất nóng, hóa ra cô còn có thể thích một người đến như vậy, bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy ấm áp vừa đủ thôi, đừng nóng quá là được.

Nếu nóng quá sẽ dễ bị bỏng da.

Tô Yểm Tinh không chú ý đến điểm đó nữa, cô nhìn lại tấm ảnh một lần nữa.

Cô ấy không hiểu ý của Lục Dã khi đăng tấm ảnh này vào lúc này, đây là một tấm ảnh quảng cáo cho tạp chí mà anh đã chụp trước đây.

Khi đó "Chu Lâu Sát" vừa quay xong không lâu, còn chưa thành sao, Lục Dã vẫn chưa nổi tiếng, anh đã nhận công việc quảng cáo và chụp những tấm ảnh này.

Cuốn tạp chí đó không được nổi tiếng lắm, vì ích kỷ không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng của Lục Dã nên cô đã mua hết toàn bộ số tạp chí đó.

Tổng cộng hết ba mươi nghìn bản.

Nó vẫn còn được nhét trong kho trong căn nhà cũ của cô.

Cô chắc chắn rằng không một trang nào trong số đó được tiết lộ ra ngoài.

Bây giờ Lục Dã lại tự ném ra ngoài, còn nói cái gì mà... phúc lợi dành cho fan?

Lúc này, Trình Mạt gửi một tin nhắn đến wechat.

Chỉ là một đóa hoa lài: "Tinh Tinh cậu nhìn thấy chưa?"

Chỉ là một đóa hoa lài: "Anh Lục tuyệt quá, còn cất giấu tạp chí không xuất bản nữa, bức ảnh này thật là aaaaaa, mình xịt máu mũi đây, em trai cũng được, anh trai cũng ok! ]

Tô Yểm Tinh:...

Cô nghĩ một lát rồi trả lời lại: "Không phải mấy ngày trước cậu còn ủng hộ bạn thân của cậu ngủ với em trai, anh trai của cậu sao."

Chỉ là một đóa hoa lài: "Huhuhu cắn khăn tay."

Một lúc sau, dường như sau một hồi đấu tranh, cô ấy trả lời lại: "Được rồi, mình sẽ nghiêm túc cân nhắc, ba người ngủ chung một giường cũng không phải là không thể."

Tô Yểm Tinh:...

"Cảm ơn cậu ha."

Gửi xong, còn không đợi Trình Mạt trả lời lại, cô quay trở lại giao diện lúc nãy.

Lúc này cô mới biết, cái gọi là phúc lợi dành cho fan là lời hứa hẹn của anh khi đưa phiếu cho cô ở trong "siêu thị" lúc sáng.

Tô Yểm Tinh bấm vào video do fan quay lại.

Trong video, Lục Dã mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, ánh đèn trắng xanh của siêu thị chiếu vào mặt khiến sắc mặt anh càng lạnh hơn: "Ồ, muốn xem tôi khoe cơ bụng à, cũng không phải là không được..."

Anh mỉm cười trước ống kính: "Vậy thì để Tô Yểm Tinh sẽ là người đầu tiên."

Tô Yểm Tinh:...!!!

Cô biết ngay mà!

Để cô thứ nhất là có mờ ám rồi!

Dù sao thì dựa vào số phiếu ngu ngốc của cô và Lâm Dao làm sao có thể đánh bại được khả năng kiếm tiền của Tần.?

May mà cô còn cho rằng...

Tô Yểm Tinh nhấp vào Weibo của Lục Dã.

Đây là lần đầu tiên cô nhấp vào Weibo của anh kể từ khi cô và Weibo của anh có tương tác với nhau.

Quả nhiên "Blog phúc lợi" này thực sự đã xếp hạng nhất. Nhìn vào thời gian, có lẽ là anh đã đăng nó ngay sau khi lấy được điện thoại.

Sau khi "Blog phúc lợi" của anh được đăng lên, không chỉ fan chìm trong điên cuồng, mà còn thu hút rất nhiều người qua đường đến.

Có lẽ trai đẹp là thứ vũ khí sắc bén có thể chinh phục được những cô gái đẹp trong thiên hạ.

Mà chuyện đánh giá cao về cái đẹp là phổ biến trên toàn thế giới.

Tô Yểm Tinh thậm chí còn nhìn thấy rất nhiều bài viết khác tràn qua tường, bao gồm các bình luận bằng tiếng Anh, tiếng Hàn và thậm chí còn có cả tiếng Nhật.

[ Anh Lục à giờ anh mới nhớ ra mình còn có weibo hả! ]

[ Mẹ ơi, mẹ ơi, anh Lục, mẹ ơi. ]

[ Người đàn ông đẹp nhất trên thế giới là anh Lục của tôi, ai có thể tranh với anh ấy được! ]

[ Con cẩu Bản Nhan đã nằm vật xuống rồi đây, còn làn động tác uốn qua uốn lại nữa...]

[ Không ngờ người hiếm có như anh Lục lại mở cửa, lại còn là vì Tô Yểm Tinh, ai có thể nghĩ tới chứ. ]

[Dã Tinh, ngũ vị thật là thuần khiết~ ]

Tuy nhiên Tô Yểm Tinh lại phát hiện, các fan bên dưới đã bắt đầu thảo luận về thứ màu xanh đó là cái gì.

Đối với các fan mà nói, bất cứ chuyện gì xảy ra trên người chính chủ đều là chuyện lớn, chưa kể, Lục Dã là người rất lười biếng, bình thường anh ấy lên mạng không vì tuyên truyền thì cũng là tuyên truyền, gần như không có một tấm ảnh kinh doanh nào, mà tấm ảnh này không những đang kinh doanh mà còn là ảnh của mấy năm trước.

[ Vậy mà anh Lục lại giấu những tấm ảnh như thế này! ]

[ Bắt được một vùng đất (màu) xanh! ]

[ Hmmm mặc dù anh Lục thường hay tán tỉnh, nhưng mọi người có để ý bức ảnh này không có... ]

Đối với người hâm mộ, mỗi bức ảnh của chính chủ đều đáng được trân trọng, mà với Lục Dã thì, mỗi một thước đều phải bị "điều tra".

Chẳng mấy chốc có người đã phát hiện ra, vết màu xanh chỗ quần jean kia gần giống với dây câu.

Tầng này nhanh chóng hình thành một tòa nhà bên trong một tòa nhà với khả năng hồi phục cực cao.

[ Có phải là làm mờ không đúng chỗ không? ]

[ Cái bóng của cô có dài như thế này không? ]

[ Hừm, tôi có suy nghĩ, không biết có nên nói hay không. ]

[ Nói. ]

[ Trước đây tôi cũng đi xăm hình, thành thật mà nói thì nó giống như một hình xăm hmm. ]

[!!! ]

[ Nói thế thì, càng ngày càng giống hình xăm nhỉ. ]

[ Hình xăm cái đầu nhà cô, hình xăm cả nhà cô, anh Lục đúng là một tên khốn lười biếng, kề bên con dao này có vui không? ]

Một nhóm người bên dưới đang tranh luận về việc Lục Dã có xăm hay không, nhưng không ai đoán được hình xăm đó là gì.

Nhưng Tô Yểm Tinh biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

May mắn là cái này không lộ ra quá nhiều.

Lúc này, nhân viên công tác gõ cửa: "Tô lão sư, cô cất điện thoại đi!"

Tô Yểm Tinh vội vàng tắt điện thoại di động và đưa nó cho nhân viên công tác, rồi đổi thành điện thoại của tổ chương trình: "Tô lão sư, phiền cô đi một chuyến đến quầy bar hình tròn ở hành lang lầu hai, những khách mời khác đã đến rồi." Nhân viên công tác nói: "Thời gian bỏ phiếu."

"Còn tụ tập lại để bỏ phiếu sao?"

"Đúng vậy."

Nhân viên công tác gật đầu.

Tô Yểm Tinh cầm điện thoại di động của tổ chương trình rồi đi lên tầng hai.

Hành lang đông tây trên lầu hai thông với một hành lang dài, cửa hành lang đẩy ra, bên cạnh có một ban công ngoài trời mở rộng, có ghế sô pha hình tròn và một quầy bar.

Khi Tô Yểm Tinh đi đến cô ấy phát hiện những người khác đều đã đến.

Lục Dã cũng ở đó, anh dựa vào góc gấp của ghế sô pha hình tròn nghịch điện thoại, bên cạnh anh, Sầm Xuân và Lâm Dao ngồi hai bên trái phải của anh, trên mặt họ đầy vẻ phấn khích: "Anh Lục, anh Lục, a, a, rẽ trái, rẽ trái đi, a, anh Lục con rắn của anh thật là lớn, sắp nổ tung rồi, em chưa từng chơi nó lớn đến như vậy, anh Lục sao anh không chơi nữa, á, đâm vào tường rồi... "

Lục Dã đặt điện thoại xuống, ngước mắt lên nhìn Tô Yểm Tinh, giây tiếp theo, con rắn to gần bằng màn hình trên điện thoại của anh trực tiếp đâm vào tường, trên màn hình điện thoại còn xuất hiện một dòng chữ to: [ Trò chơi kết thúc. ]

Anh nói: "Tô lão sư đến rồi à?"

Tô Yểm Tinh gật đầu: "Lục lão sư thật là hăng hái."

"Vẫn bình thường."

Lục Dã nói.

Lúc này, giọng nói của đạo diễn Thôi lại vang lên: " Đây là phần giấu tên bỏ phiếu, để bày tỏ tấm lòng của mình với người mà mọi người thích trong hôm nay, trước khi bỏ phiếu, các vị khách mời đã thấy tấm phiếu và bút ở trước mặt chưa?

"Chúng tôi nhìn thấy rồi!"

"Bây giờ mọi người hãy cầm nó lên, mọi người có thể viết câu hỏi mà mọi người tò mò về các khách mời, nhớ là phải ẩn giấu tên, sau đó, sẽ do tổ chương trình chúng tôi xáo trộn lên, sau đó chúng tôi sẽ yêu cầu các khách mời trả lời câu hỏi, sau khi kết thúc thời gian trả lời câu hỏi, chúng ta sẽ bỏ phiếu lại. Mọi người đã hiểu chưa?"

Đạo diễn Thôi hỏi. "Nói cách khác thì chúng tôi có thể tự đặt câu hỏi giấu tên, sau đó dựa vào đáp án mà chọn người chúng tôi rung động?" Lâm Dao hỏi.

"Đúng."

"Câu gì cũng được sao?"

"Về nguyên tắc thì không vi phạm trật tự công cộng, thuần phong mỹ tục, không vi phạm đời tư cá nhân, đồng thời, nếu khách mời không đồng ý trả lời, chúng tôi cũng sẽ không cưỡng ép."

"Được."

Các khán giả đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

Tô Yểm Tinh nhìn tấm thẻ trước mặt, cô suy nghĩ một lúc rồi cầm lên, viết một dòng lên trên đó, rồi lật nó trở lại bàn.

Một lúc sau, một anh đội mũ trùm đầu xuất hiện, anh ta thu lại tất cả tấm thẻ rồi bỏ vào một chiếc rổ nhỏ rồi xóc nó lên như "xóc bài".

Sau đó, chúng được xếp thành một xấp rồi đặt lên bàn.

Một lúc sau, một nữ nhân viên công tác đeo tai nghe xuất hiện, cầm lấy xấp thẻ rồi ngồi lại trong bóng tối bên ngoài ghế sô pha.

Tô Yểm Tinh nhìn anh, cô hiểu đây chính là "Nhân viên hỏi đáp" do tổ chương trình sắp xếp.

Cô ngẫu nhiên rút một tấm thẻ, liếc nhìn tấm thẻ, chợt nhìn vào Lục Dã ở trong góc sô pha, Lục Dã đang lười biếng nghịch điện thoại, bộ dạng không để ý lắm: "Câu hỏi đầu tiên, đối tượng của câu hỏi: Anh Lục."

Nữ nhân viên công tác hỏi từng chữ một: "Lục lão sư, nếu Tô lão sư và Tần lão sư rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?"

Khi Tô Yểm Tinh nghe thấy câu hỏi này, gần như cười phá lên.

Cô miễn cưỡng xị mặt, thầm nghĩ không biết người nào lại hỏi câu này.

Cô và cô Tần...

Lục Dã khẽ cười, dường như cô cũng cảm thấy câu hỏi này thật nực cười, sau đó nói: "Có khả năng Tô lão sư sẽ cứu tôi.". "Dù sao thì... " Anh nhướng mày nhìn cô: "Tôi đẹp trai nhưng vô dụng."

Tô Yểm Tinh:...?

Anh nghe thấy sao?

Anh là chó hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play