Tô Yểm Tinh bị Lâm Dao Dao kéo đi biểu diễn vài tiết mục.

Thắp sáng những vì sao.

Cô đứng đó như một ngôi sao, còn Lâm Dao Dao lấy một loại rau rồi đội lên đầu.

Sau đó Lâm Dao Dao nói với phòng livestream: "Các ngôi sao đang sáng lên, bạn có thấy không?"

Tô Yểm Tinh:......

Mệt mỏi.

Khi đèn bật sáng, Lục Dã chậm rãi đi ngang qua cô, mang theo một chiếc giỏ có khung màu đen, trong đó đã đựng sẵn một số loại rau, và ánh mắt anh lướt qua cô như muốn nói...

Ồ.

Đúng rồi.

Ngốc nghếch.

24K ngôi sao ngốc nghếch.

Điều quan trọng nhất là khi anh đi ngang qua cô, bờ vai anh còn rung lên vì cười.

Tô Yểm Tinh:...

Ah.

Đây cũng là một kẻ ngốc.

Cô không nói gì mà chỉ nhìn Lâm Dao Dao, Lâm Dao Dao bị ánh mắt của cô làm cho giật mình, cô ấy đặt bắp cải trong tay xuống: "Tôi, tôi không sao."

Có lẽ bởi vì ánh mắt tử thần của Tô Yểm Tinh quá rõ ràng, Lâm Dao Dao theo bản năng gọi Sầm Xuân đến, Sầm Xuân cũng đi qua từ hướng của Lục Dã.

"Xuân Xuân, cậu..."

Lúc này, Sầm Xuân nhìn vẻ mặt của Tô Yểm Tinh có chút kỳ lạ, và anh ấy nói "Ừm", như một câu trả lời cho Lâm Dao Dao.

Đọc truyện tại https://phonghanhlau.wordpress.com/

Lâm Dao Dao: "Tôi cảm thấy cậu quá lấy lệ!"

Sầm Xuân nở một nụ cười tươi rạng rỡ, sau đó lập tức dừng lại, đi đến trước mặt Tô Yểm Tinh.

Lâm Dao Dao:.....

Được rồi.

Cô nói trước ống kính: "Ngoài Tinh Tinh, tôi dường như không có mối quan hệ nào với người khác giới".

Bão bình luận.

[ Ha ha ha ha].

[ Thổ Thổ, không sao đâu, cô đã có một đại tiểu thư. ]

[ Sự bao dung của đại tiểu thư dành cho cô là - vô hạn. ]

Trong phòng livestream còn có câu hỏi hỏi:

[ Tại sao lại là Tô Yểm Tinh? ]

[ Bởi vì cô ấy là người lớn tuổi nhất. ]

Không ai khám phá ra được gia cảnh của Tô Yểm Tinh, nhưng chỉ từ chiếc vali được quay ngày hôm đó, người ta có thể rút ra kết luận "đây là một cô gái trẻ đến làng giải trí để quậy phá, nếu cô ấy không làm như vậy, cô ấy sẽ về nhà kế thừa công việc kinh doanh của gia đình".

Hơn nữa, khi Tô Yểm Tinh lần đầu tiên debut, một số bạn học của cô cũng đã lên tiếng, nói khi còn nhỏ cô ấy đã đi học bằng ôtô, còn có một tài xế riêng.

Mấu chốt là...

Phong thái, khí chất và cách cư xử của cô ấy thoạt nhìn đều được như được cả nhà chiều chuộng, cô ấy chưa bao giờ buông thả bản thân, cho dù là trước hay sau ống kính.

Nhưng thật đáng kinh ngạc, khi cô ấy ngẩng cao đầu nhìn mọi người, cô ấy vẫn cư xử một cách tự giác và khiêm tốn, không những không gây khó chịu mà còn rất dễ thương.

Chắc là do khuôn mặt đó quá mê hồn.

Khu bình luận ồn ào.

Ở đây Sầm Xuân đã đi đến trước mặt Tô Yểm Tinh.

Cái kệ nhỏ quá, khi anh ấy đi qua thì không gian có chút chật.

"Có chuyện gì vậy, Xuân Xuân?"

Tô Yểm Tinh bắt đầu quản lý một vài biểu cảm còn lại và mỉm cười.

Đọc truyện tại https://phonghanhlau.wordpress.com/

Sầm Xuân cảm thấy trước mắt như có một mảnh mùa xuân lướt qua, không khỏi chớp mắt một cái, nhớ tới chính mình muốn nói cái gì, liền nói: "Tinh Tinh, tôi hỏi cô..."

Anh cúi người xuống, hạ giọng: "Cô và anh Lục có quan hệ gì?"

[!!! ]

[ Đợi đã, cái này đi hướng nào vậy? Xuân Tinh CP à? ]

[ Anh có bí mật gì mà tôi không nghe được, để tôi nghe cho, tôi muốn nghe. ]

Phòng livestream giống như một hòn đá khuấy động hàng ngàn con sóng.

Tô Yểm Tinh ngạc nhiên trước câu hỏi của Sầm Xuân.

"Có chuyện gì vậy?"

Tổ Yểm Tinh tự nghĩ, chẳng lẽ mối quan hệ của cô và Lục Dã mà cô đã nói chuyện và sau đó chia tay đã bị bại lộ?

Sầm Xuân nói, "Cô có biết..."

Anh mím môi, có vẻ hơi căng thẳng, "Vừa rồi anh Lục có nói gì với livestream không?"

"Anh ta nói gì?"

Tô Yểm Tinh lặp lại một cách máy móc.

Sầm Xuân không thể không nhớ lại cảnh vừa rồi.

Trong màn hình đầy màu sắc trên kệ, Lục Dã một tay đút túi, một tay cầm cái giỏ màu đen, uể oải nhìn màn hình: "Ồ, nhìn tôi khoe cơ bụng cũng không phải là không thể..."

Anh ấy dường như nhớ tới gì đó, cười nói: "....vậy để Tô Yểm Tinh nhìn trước đi."

Bây giờ Sầm Xuân nhớ lại nụ cười đó bây giờ.

Anh chỉ cảm thấy trong nụ cười đó ẩn chứa một chút tà ác, một chút trêu chọc, nhưng anh cũng cảm thấy...

Ahhhh.

Không thể diễn tả.

Về ý nghĩa ẩn giấu giữa lông mày của Lục Dã, ngay cả anh ấy, một người đàn ông thẳng như thép, khi nhìn thấy nó cũng không thể kìm được tim đập thình thịch.

Anh Lu xứng đáng là một diễn viên!

Tô Yểm Tinh thấy Sầm Xuân nhìn cô ngày càng kỳ lạ, cô không thể không đến gần: "Sao vậy? Lục Dã đã nói gì?"

Bão bình luận bây giờ là...

[À, à, cô ấy gọi anh ấy là Lục Dã! Cô gọi anh là Lục Dã! Lộ rồi. ]

[ Đúng vậy, trước đây rõ ràng là Lục lão sư, người khác gọi Lục ca hoặc là Lục lão sư, chỉ có Tô Yểm Tinh gọi anh Lục Dã, đây là có ý gì? ]

[ Có lẽ là tình yêu. ]

Sầm Xuân mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, gãi gãi đầu: "Buổi tối lấy điện thoại sẽ biết."

Tô Yểm Tinh: "..."

Được rồi.

Xuân Xuân.

Cậu nên biến đi.

Bây giờ cậu cũng khó ưa như Lục Dã.

"Ồ, Sầm lão sư, vậy...gặp lại sau nhé?" Cô cười với anh, kéo Lâm Dao Dao đang đung đưa bên cạnh và nói: "Đi, chúng ta đến một nơi khác để livestream."

"Ồ, ồ, được, được." Lâm Dao Dao nhìn trái nhìn phải, vẫy tay, nhẹ giọng nói: "Tạm biệt."

Sầm Xuân vẫy tay: "Tạm biệt."

Anh ấy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn Tô Yểm Tinh kéo Lâm Dao Dao đi.

Một lúc sau, anh ấy nói với máy quay: "Tinh Tinh có vẻ...tức giận?"

[ Hahahahahaahaha anh là tên trai thẳng ngu ngốc]

[ Anh ấy đã nói gì khiến Tinh Tinh tức giận? ]

[ Không, nhìn câu cuối cùng, có lẽ anh ấy không nói gì cả. Thành thật mà nói, tôi có thể hiểu Tinh Tinh. Tôi cũng ghét những người nói một nửa bỏ một nửa. Sẽ rất buồn có vướng mắc...]

...

Trong khi theo dõi phòng livestream, chị Lưu đang lướt qua báo cáo về dữ liệu mới nhất của Tô Yểm Tinh do đoàn đội gửi đến, sau khi xem xong, chị ấy tháo kính ra, dụi mắt rồi la lên: "Tiểu An! Pha cho tôi một tách cà phê."

Gần đây, Tiểu An không cần đi theo Tô Yểm Tinh, cô tạm thời được chị ấy tuyển dụng làm trợ lý sinh hoạt của mình.

Tiểu An "dạ" một tiếng, một lúc sau cô bưng tách cà phê lên, chị Lưu nhấp một ngụm, vị êm dịu đậm đà, cô than thở Tô tiểu thư rất biết thưởng thức, trợ lý cô chọn còn tốt hơn những người khác.

Thấy Tiểu An còn chưa đi, liền hỏi: "Sao vậy?"

Tiểu An nhìn báo cáo của chị Lưu trên bàn rồi hỏi: "Chị Lưu, chị thế nào rồi? Số liệu gần đây của chị Tinh Tinh có tốt không?"

"Tốt."

Chị Lưu nở một nụ cười hài lòng.

Tốt hơn chị ấy mong đợi.

Vốn tưởng rằng nhân vật như Tô Yểm Tinh xuất hiện trong chương trình nhất định sẽ thu hút một số anti-fan, nhưng ai ngờ lại được đa số khán giả yêu thích.

Phải.

Tô tiểu thư mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng là người giáo dục tốt, phần lớn thời gian nếu không chọc cô ấy, cô ấy cũng sẽ không khiêu khích bạn, khi cần cô ấy hợp tác, cô ấy sẽ thành thật hợp tác, đặc biệt là với vẻ mặt bất đắc dĩ của cô ấy.

Sexy và xinh đẹp không đáng sợ.

Đáng yêu mới đáng sợ.

Sự đáng yêu là cảm động, nó sẽ làm cho trái tim mềm mại.

Dù sao, chị Lưu nhìn vào cũng thấy rất đáng yêu.

Tuy nhiên, vẫn phải để mắt đến.

Nghĩ nghĩ, cô nói: "Tiểu An, số liệu của Tần Lộ Lệ thế nào rồi?"

"Em thấy những bình luận trên Internet đặt câu hỏi về kết quả bỏ phiếu. Rốt cuộc, chỉ số của cô ấy quá bất thường. Lượng fan của chị Tinh Tinh rất lớn, những fan của CP Wildness Star có thể đánh bại cô ta, nhưng..."

Khuôn mặt của Tiểu An trở nên kỳ lạ, "Vì anh Lục, à không, Lục lão sư đã yêu cầu bỏ phiếu cho chị Tinh Tinh trong phòng livestream, bây giờ số liệu thống kê đã nhất kỵ tuyệt trần."*

*Nhất kỵ tuyệt trần là một thuật ngữ Trung Quốc, nghĩa là trong một nhóm nhiều kỵ sĩ, có một người chạy rất nhanh, và khi những người phía sau anh ta chạy bằng ngựa của anh ta, thì những người khác cách xa người xuất sắc. Không thể nhìn thấy bụi bay lên; nó được sử dụng như một phép ẩn dụ giữa nhiều đối thủ cạnh tranh.

"Vận động cái gì?"

Chị Lưu không chú ý đến buổi livestream của Lục Dã.

"Đây."

Tiểu An cố ý cắt video của Lục Dã rồi chuyển tiếp cho chị ấy.

Chị Lưu đeo kính, nheo mắt nhìn vào....

Sau đó, chị bỏ kính xuống, xoa xoa mắt, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười vẫn còn đọng trên khóe miệng Tiểu An: "Tiểu An, em cười gì vậy?"

Tiểu An trong lòng nói, chị không hiểu niềm vui của những fan CP.

Cô ấy nói: "Mừng cho chị Tinh Tinh."

"Ngươi không biết, hiện tại biểu quyết, Tần cọ cọ kéo thêm thủy quân cũng vô dụng, chị Tinh Tinh của em hôm nay nhất định có thể cùng Lục ca nấu ăn!"

"Chị Tinh Tinh của em ở đó..." Chị Lưu lau kính, "Không nhất định sẽ nghĩ như vậy."

Đúng vậy, Tô Yểm Tinh hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Cô nghĩ, Lâm Dao Dao kéo cô đi làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, có ích lợi gì sao?

Đạo diễn vừa lên xe đã trực tiếp thông báo...

"Kết quả bầu chọn đã có, Lục lão sư và Tô lão sư phụ trách bữa tối hôm nay, chúng ta chúc mừng bọn họ đi!"

Đạo diễn Thôi đã vỗ tay tán thưởng.

Tô Yểm Tinh: Cảm ơn, không cần thiết.

Lâm Dao Dao phấn khích đỏ mặt, nói với Tô Yểm Tinh bên cạnh: "Tinh Tinh, nhìn này, tôi nói đúng, tổ hợp Sao Thổ của chúng ta là vô địch!"

Tô Tinh Tinh cười với cô:

"Thổ Thổ..."

Lâm Dao Dao vô thức lùi lại một bước: "Làm gì?"

Tô Yểm Tinh nhìn cô cười ngọt ngào: "Cô là người tốt nhất trên thế giới này."

Thành thật mà nói, Lâm Dao Dao...có một chút sợ hãi.

Nhưng sau đó, Tô Yểm Tinh không nói gì nữa, ngồi trở lại chỗ cô ngồi lúc đầu, khi Lâm Dao Dao đi tới, cô thấy Lục Dã đang ngồi ở chỗ cô, đối diện lối đi.

Lục lão sư đội một chiếc mũ rộng vành che mặt, như thể đang nhắm mắt ngủ.

Chắc là do cô ấy nhìn chằm chằm quá lâu, Lục Dã nâng mũ rộng vành lên, hơi nhướng mày, vẻ mặt lộ ra vẻ dò hỏi.

"Không có gì."

Lâm Dao Dao vội vàng vẫy tay và thận trọng đi qua.

Giang Vũ liếc nhìn cô nói: "Đây là vị trí của tôi."

"Vì sao...." Lâm Dao Dao cao giọng nói, như ý thức được cái gì, lại ủy khuất hạ thấp giọng, "Cũng không có viết tên của anh."

Trong từ điển cuộc sống của Giang Vũ, bất cứ ai không biết diễn xuất đều là đồ vứt đi.

Lâm Dao Dao, người không thể hát hay nhảy, cũng không thể diễn xuất, quanh quẩn trong nhiều chương trình tạp kỹ khác nhau, còn là rác rưởi trong rác rưởi.*

*Quá đáng nha cha nội ơiii, không biết sau này có bị quật không:)

Anh nói thẳng: "Ở đây không có mặt trời chiếu vào."

"Tôi không muốn phơi nắng, cô đi chỗ đó ngồi đi."

Lâm Dao Dao nói "haha" hai lần.

Cô trực tiếp ngồi xuống rồi nhìn Giang Vũ đầy khiêu khích.

Nếu anh có khả năng, anh hãy kéo đồ rác rưởi như tôi lên!

Bước chân Giang Vũ dừng lại, đi ngang qua cô, không dừng lại.

Phòng livestream:......

[ Tôi luôn cảm thấy sớm muộn gì hai người này cũng sẽ nói chuyện với nhau. ]

[ Nghĩ đến cảnh đó... tôi cảm thấy hơi vui mà không có lý do gì. ]

[ Không, tôi nghĩ, hiện tại cặp đôi Tô Lục sẽ cãi nhau. ]

Máy ảnh di chuyển khỏi Giang Vũ và Lâm Dao Dao, tập trung vào hàng của Tô Yểm Tinh và Lục Dã.

Hai người ngồi cùng một hàng trên xe buýt, một người bên trái một người bên phải, Lục Dã không biết từ lúc nào đã cởi chiếc mũ rộng vành ra, đối mặt với Tô Yểm Tinh ở lối đi bên kia.

Trong đó có một người mặc bộ đồ thể thao màu đen, làn da trắng nõn lạnh lùng, đang cười với cô gái đằng kia, khi cười, trên mặt toát ra một loại khí chất tuổi trẻ còn chưa hoàn toàn phai nhạt, có chút nghịch ngợm lại có chút xấu xa. Một bên là cô gái búi tóc thành quả bóng, áo sơmi sọc xanh trắng, rõ ràng là không vui, khuôn mặt không cảm xúc, nhưng một chút phấn ở đuôi mắt lại khiến cô trông như mùa xuân.

[ Nhưng tại sao...tôi không nghĩ đó là một trò đùa chút nào? ]

[ À, làm tôi nhớ đến những bộ phim thanh xuân ngày xưa, thanh xuân, chàng trai, tại sao bạn lại muốn giở trò đồi bại với người con gái mình yêu. ]

[ Không biết tại sao, nhìn bức ảnh này mà tôi lại muốn khóc. ]

[ Có lẽ là quá đẹp. ]

Tô Yểm Tinh quay đầu lại, hai gò má còn hơi ửng hồng.

Vừa rồi Lục Dã đột nhiên quay đầu, nhẹ giọng hỏi cô: "Tối nay muốn ăn cái gì?"

Khi ở bên nhau, điều họ nói với nhau nhiều nhất không phải là "anh yêu em" hay "anh thích em" mà chỉ là một câu đơn giản: "Tối nay em muốn ăn gì".

Chỉ riêng câu nói này thôi cũng khiến mũi cô chua xót.

Ahhhhhhh.

Thực sự phiền nhiễu.

Cô nghĩ.

Chắc do hôm nay trời nóng quá.

Nó khiến người ta muốn say.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play