Chương 1: Đau Quá...

Edit: dauhuchiensa

Nam Cửu Yên mất rồi, mất vào đêm trước khi gả cho Mặc Bắc Diễm.

Mấy ngày sau người ta vẫn thấy Mặc Bắc Diễm rất điềm tĩnh, nhưng thật ra bên trong lại điên cuồng tra tấn mấy gia tộc lớn nhỏ, khiến cả Đông Lục hoàn toàn hỗn loạn.

Chỉ trong vòng nửa năm, đã có không ít người trở thành nạn nhân, rõ ràng hai ngày trước vẫn là danh môn quyền quý, hai ngày sau lại bị phá sản, mắc nợ chồng chất biến thành kẻ ăn mày hấp hối bên đường. [dauhuchiensa]

Tất cả những người có quan hệ với Nam Cửu Yên đều cảm thấy bất an, phàm là người nhìn thấy Mặc gia đều phải trốn tránh, sợ không cẩn thận sẽ chết trong tay người đàn ông điên đã không còn lý trí gì kia.

Mọi người khổ không tả nỗi, nhưng Mặc Bắc Diễm quyền thế ngập trời khiến bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể run sợ sống qua ngày.

Điển hình là Diệp gia ở Đông Lục, ngày xưa là một nơi phồn hoa, nhưng lúc này chỉ còn lại một mớ hỗn loạn không chịu nổi.

Trên mặt đất lộn xộn, một nữ nhân trẻ tuổi tóc tai bù xù, đối diện với ảnh chụp Nam Cửu Yên không ngừng dập đầu sám hối. 

“Nam Cửu Yên, thực xin lỗi, xin lỗi... Trước kia tôi không nên hại cô, đều là lỗi của tôi, van cầu cô tha thứ cho tôi."

Nói xong, lại nặng nề dập đầu thêm hai cái, cho dù trên trán cô đã nhuốm đầy máu.

Cả nhà họ Diệp đứng ở một bên nhìn cảnh này nhưng không ai dám ngăn cản.

Mà lúc này trong đại sảnh, một người đàn ông lộ ra hàn ý đang ngồi trên sô pha.

Người đàn ông một thân tây trang thuần đen nghiêm túc, trên khuôn mặt từng khiến cho không ít nữ nhân xao động, bây giờ chỉ còn lại vẻ hốc hác xanh xao, đang lẳng lặng nhìn đồng hồ bỏ túi trên tay.

Trên chiếc đồng hồ là hình một cô gái trẻ.[dauhuchiensa]
Đó là Nam Cửu Yên lúc mười tám tuổi, trên khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo nụ cười ấm áp, vô cùng động lòng người...

“Mặc gia, con gái tôi không hiểu chuyện nên đa đắc tội Nam Cửu Yên, nhưng hôm nay nó đã biết sai, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha Diệp gia đi. Chúng tôi sẽ khắc ghi ân tình của ngài, ngày sau chắc chắn hảo hảo báo đáp." Cha Diệp ở một bên cũng cúi người xuống, vẻ mặt lo lắng cầu xin.

Từ lúc tin đồn Mặc Bắc Diễm bị điên truyền ra, ông đã bắt đầu lo lắng gần nửa năm, không ngờ người đàn ông thủ đoạn tàn nhẫn này vẫn tìm tới bọn họ.

Lý do đơn giản là do con gái của ông - Diệp Nhiên Nhiễm, lúc trước từng ở trước mặt mọi người đẩy Nam Cửu Yên ngã!

"Người từng làm tổn thương cô ấy, một người tôi cũng sẽ không buông tha." Người đàn ông không ngẩng đầu nhìn bọn họ, chỉ nhìn ảnh chụp trong lòng bàn tay, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt ảnh, giống như đang vuốt ve mặt cô gái...

Trong đôi mắt đen nhánh kia, chứa đầy tình cảm điên cuồng không bình thường.

Cô đã chết, hắn sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa. Mặc Bắc Diễm thề trong lòng, nhất định phải xử lí toàn bộ đem những người từng hại Nam Cửu Yên!

"Nhưng Nam Cửu Yên cũng không phải chúng tôi hại chết, con gái của tôi lúc trước chỉ đẩy Nam Cửu Yên một cái, cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, nhất định phải làm như vậy sao?" Cha Diệp cầu xin không ngừng.

Đúng như lời đồn, người đàn ông này là một kẻ điên.

Đáng ghét chính là, hắn quá mức cường đại, cho nên mặc dù là người điên, cũng có thể khiến cả nhà bọn họ sụp đổ dễ dàng!

Loại gia tộc nhỏ như bọn họ, căn bản không đủ cho Mặc Bắc Diễm chơi!

Ông nói xong, cuối cùng người ngồi trên sofa cũng có phản ứng, hắn nắm chặt đồng hồ bỏ túi trong tay, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

“Muốn sống cũng được. Chỉ cần làm cô ấy trở về bên cạnh tôi.” Hắn lạnh lùng nói.

Nam Cửu Yên đã chết, hắn muốn những người từng tổn thương cô đều phải chôn cùng!

Nghe vậy, sắc mặt người Diệp gia đều thay đổi.

Đây rõ ràng là không định buông tha bọn họ.

Cha Diệp van xin vô ích cũng không muốn nhẫn nại nữa, chỉ vào Mặc Bắc Diễm mắng.

“Mặc Bắc Diễm! Cậu nhất định phải dồn tất cả chúng tôi vào ngõ cụt mới vui vẻ sao?”
Diệp Nhiên Nhiễm ở một bên dập đầu thấy thế cũng dừng động tác, quay đầu nhìn người đàn ông trên sô pha, cô ta giống như bị điên rồi, đột nhiên cười lên.

“Mặc Bắc Diễm, không phải anh muốn tìm người hại Nam Cửu Yên sao, tôi biết cô ấy ghét ai nhất!”

Cô vừa nói xong, biểu tình trên mặt Mặc Bắc Diễm bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô.[dauhuchiensa]

“Chính là anh đó, anh quên rồi sao!" Diệp Nhiên Nhiễm đột nhiên ôm ảnh Nam Cửu Yên cười phá lên.

”Cô ấy chết cũng không muốn gả cho anh, là anh ép cô ấy chết!”

“Nhưng cô ta đáng bị như vậy, chết cũng đáng đời!” Cô cười một tiếng, đập khung ảnh trong tay xuống đất. Khung ảnh ngay lập tức bị đập tan thành từng mảnh!

Cô ta chết cũng không an phận, còn muốn Mặc Bắc Diễm trả thù bọn họ, tra tấn toàn bộ người Đông Lục đau đến không muốn sống!

”Mau mang người phụ nữ này đi!" Vệ sĩ bên cạnh Mặc Bắc Diễm nhìn sắc mặt của hắn càng ngày càng đáng sợ, vội vàng ra lệnh cho các vệ sĩ khác.

“Nhiên Nhiễm, mau im miệng!” Cha Diệp cũng phát hiện có điều không đúng, liền khiển trách.

Vệ sĩ đã đi tới bên cạnh Diệp Nhiên Nhiễm, đưa tay bịt miệng đang la hét. 

Diệp Nhiên Nhiễm bị khống chế, trong đại sảnh hỗn loạn bỗng nhiên yên tĩnh lại, lộ ra một bầu không khí đáng sợ.

Trên sô pha, sắc mặt người đàn ông âm trầm, lòng bàn tay nắm chặt đồng hồ bỏ túi, bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh mà hắn ngày đêm nhớ mong...

...

“Mặc Bắc Diễm, van cầu anh buông tha cho tôi... Tôi không muốn làm Mặc phu nhân, anh thả tự do cho tôi đi.”

......

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh lúc trước cô cầu xin hắn.

”Khụ..." Tim Mặc Bắc Diễm đau dữ dội, hắn giơ tay gắt gao đè chặt trái tim.

Rất đau......

Vệ sĩ thấy thế, vội vàng lấy thuốc đã chuẩn bị từ trước đưa cho Mặc Bắc Diễm.

Đó là một loại thuốc an thần.

"Ông chủ, thuốc..."

Lời còn chưa dứt, thuốc đã bị ném đi!

“Cút hết cho tôi!" Mặc Bắc Diễm nóng nảy mắng một tiếng, đột nhiên từ trên sô pha đứng dậy, loạng choạng đi về phía cửa!

Đi tới cửa Diệp gia, hắn đẩy vệ sĩ bên cạnh ra, trực tiếp mở cửa xe.

Thấy vậy, sắc mặt vệ sĩ liền thay đổi, vội vàng tiến lên ngăn cản.

”Ông chủ, tình trạng hiện tại của ngài không thể lái xe.”

Vừa dứt lời, người đàn ông đã thô bạo giơ chân đá anh ra xa!

”Cút!”

Chưa kịp ngăn cản, Mặc Bắc Diễm đã lên xe, đạp chân ga..... Chiếc xe liền lao vút đi.

Vẻ mặt của Hướng Tấn rất khẩn trương, tình huống trước mắt không ai có thể khống chế Mặc tổng nữa.

"Mau, mau gọi bác sĩ tâm lý tới đây!"[dauhuchiensa]

“Còn những người khác theo tôi đến Nam gia.”

Nhìn phương hướng chiếc xe, chắc chắn đang đi về phía Nam gia.

Trạng thái hiện tại của ông chủ, anh lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó khôg tốt.

...

Cùng lúc đó, bên ngoài cũng bắt đầu mưa, còn xe của Mặc Bắc Diễm lại không ngừng tăng tốc về phía Nam gia!

Hai địa điểm cách nhau không xa, chỉ mất mười phút đi xe, nhưng chỉ mấy phút sau, xe của Mặc Bắc Diễm đã xuất hiện trên con phố Nam gia.[dauhuchiensa]

Ánh mắt Mặc Bắc Diễm đỏ bừng đánh vô lăng, vừa định xông vào Nam gia, lại thoáng thấy bóng dáng gầy gò quen thuộc đứng ở ngoài cổng.

Là cô ấy...

Chúng mình xin cảm ơn mn đã đọc, xin ɭỗi nếu như εdit không mượt khiến mn khó chịu ạ. <3>

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play