Hạ Niên

Tiểu Niên Hạ


1 năm

trướctiếp

Khi Thẩm Cẩn Niên sáu tuổi, gia đình họ Trần bên cạnh sinh một bé gái.

Anh theo người lớn qua thăm một lần. Khi nhìn thấy quả bóng màu hồng nhỏ nhắn, mềm mại nằm trên nôi, anh lập tức kích động.

Thẩm Cẩn Niên chỉ vào đứa bé, cười nói: “Em gái ơi!"

Mẹ Thẩm cười sửa lại: "Không phải em gái. Xét về tuổi, con nên gọi là cháu gái nhỏ."

Thẩm Cẩn Niên, Trần Yên Hạ.

Anh thầm gọi tên cô trong lòng, Hạ Hạ.

Khi Thẩm Cẩn Niên tám tuổi, Trần Yên Hạ hai tuổi.

Trần Yên Hạ đã biết đi nhưng vẫn chưa vững.

Thẩm Cẩn Niên thậm chí không về nhà sau tan học mà đến thẳng nhà họ Trần.

Trần Yên Hạ đã đợi từ lâu, vừa nhìn thấy hắn liền loạng choạng bước tới.

"Chú nhỏ..."

Thẩm Cẩn Niên ngồi xổm xuống, giang rộng vòng tay ôm cô vào lòng: “Hôm nay Hạ Hạ làm gì vậy ?”

Trần Yên Hạ ngồi trên đùi anh, cắn ngón tay, cố gắng nhớ lại. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô chỉ nhớ: "Ăng đào, chú nhỏ, thật ngọt !"

Cô còn nhỏ, nói chưa rõ, trật tự từ chưa logic nên nghe như đang nói: “Chú nhỏ dễ thương quá! “

Thẩm Cẩn Niên bật cười, không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô: “Hạ Hạ, càng ngọt.”

Trần Yên Hạ kéo hắn vào phòng, từ trên sô pha lấy ra một quả đào cắn dở đưa cho hắn: "Ngọt ngọt, chú nhỏ ăng đi."

Thẩm Cẩn Niên nhìn quả đào, sau đó nhìn đĩa đào trên bàn, hỏi: “Tại sao Hạ Hạ lại giấu cái này?"

Trần Yên Hạ chớp chớp mắt: "Cái này ngọt, con nếm thử giúp chú nhỏ."

Sau khi lời nói vừa dứt, trái tim của Thẩm Cẩn Niên như được tắm trong hũ mật. Anh bỏ qua bụi trên quả đào trong tay cô, cắn một ngụm.

Hương vị thơm ngọt đổ đầy khoang miệng.

"Chà, quả đào này thật ngọt, cảm ơn bạn nhỏ Hạ Hạ."

Khi Trần Yên Hạ sáu tuổi, Thẩm Cẩn Niên mười hai tuổi. Cô mới vào tiểu học còn anh đã lên cấp hai.

Cả bố Trần và mẹ Trần đều rất bận rộn, vì vậy nhiệm vụ đưa đón Trần Yên Hạ đến trường đương nhiên rơi lên đầu Thẩm Cẩn Niên.

Nhưng tiểu học tan học sớm hơn trung học cơ sở nên mỗi ngày Thẩm Cẩn Niên đều đón Trần Yên Hạ đến trường mình, sau đó cùng nhau về nhà.

Theo thời gian, bạn học trong lớp Thẩm Cẩn Niên đều biết Trần Yên Hạ.

Mấy người họ thường trêu trọc: “Thẩm Cẩn Niên, đây là cô dâu nhỏ của cậu sao?”

Thẩm Cẩn Niên nhìn họ đầy ghét bỏ: “Đây là cháu gái nhỏ của tôi.”

Khi nói điều này, Thẩm Cẩn Niên bịt tai Trần Yên Hạ.

Thiếu niên mới lớn tam quan còn chưa đứng đắn, anh không muốn cô nghe những lời không hay đó. Trên đường về nhà, Thẩm Cẩn Niên hỏi Trần Yên Hạ: “Hôm nay ở trường học cái gì?”

“ Hai cộng hai bằng bốn …. “

Thẩm Cẩn Niên mỉm cười, mua cho cô một cây kẹo mút ở cửa hàng tiện lợi trên đường về nhà: “Hạ Hạ giỏi nhất! “

Trong mắt anh, cô gái nhỏ của anh luôn là người giỏi nhất.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp