Diệp Bảo Hoa hào hứng khoe khoang, nhưng Diệp Mạn vẫn không hề phản ứng gì, cậu ta có chút khó hiểu, nhìn chằm chằm Diệp Mạn vài cái, ngờ vực hỏi: "Chị tư, chị có chuyện gì à?"Diệp Mạn lúc này mới tỉnh táo lại, tay run run cầm lấy tấm hình: "Đưa cho chị, em giỏi lắm, mới một ngày đã lấy được tấm hình rồi."“Chứ sao, chị cũng không nhìn ra em là ai à!” Diệp Bảo Hoa tự mãn đưa tấm hình: “Vậy thì, cái tấm này, không biết xé từ đâu đây, thiếu mất một nửa, cũng không biết biết phần chụp bị xé mất là gì, chị tư, tấm này chị đẹp thật đó, chả trách Cốc Kiến Thành nằng nặc muốn cưới chị!”Diệp Mạn rũ mắt xuống, Diệp Bảo Hoa không biết phần bị xé rách cái gì, nhưng cô biết nửa phần còn thiếu trong tấm hình chính là Bành Ngọc Lương.
Bức ảnh này giống hệt bức cô tìm thấy khi dọn dẹp thư tối qua, chỉ khác là tấm này bị xé làm đôi.Chứng cứ đã bày ra trước mắt, điều này hoàn toàn chứng thực suy đoán lờ mờ xuất hiện của cô vào đêm qua!Diệp Mạn vô cùng kinh tởm! Bành Ngọc Lương đã đậu vào một trường cao đẳng, sau khi tốt nghiệp được sắp xếp làm cán bộ.
Kiếp trước, anh ta viết thư chia tay, cô cũng không níu kéo anh ta.Nhưng để thoát khỏi cô, anh ta lại làm ra chuyện xấu xa như vậy, đẩy cô vào hố lửa, lương tâm anh ta không bứt rứt khi giật mình tỉnh dậy trong cơn mơ vào nửa đêm sao?“Chị tư, lời hứa của chị với em có tính không?” Tiếng của Diệp Bảo Hoa kéo tâm trạng của Diệp Mạn lại.Cô lấy trong túi ra mười tệ như đã hứa ngày hôm qua, đưa cho cậu: "Nè, cho em, em về đi!"Cô hiện đang kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, thực sự không muốn để ý tới thằng đểu này.Nhưng sau khi Diệp Bảo Hoa vui vẻ nhận tiền, cậu ta vẫn không chịu rời đi, mà cười hì hì nói: “Chị tư, lần trước chị nói muốn giúp em, em đã đem hình về cho chị rồi, chị không không thể nói mà không giữ lời đâu nhé!"Diệp Mạn xoa trán cười nhìn cậu: "Giúp em giải quyết chuyện nhà họ Cốc? Chị nói hôm nay em đi trộm hình, sao em không nghĩ tới việc trộm tấm hình của mình về luôn?"Diệp Bảo Hoa đơ người: "Em quên mất, hơn nữa lúc Cốc Kiến Thành quay về mà phát hiện em ở trong phòng thì bị đập cho nhừ tử mất."Diệp Mạn không kỳ vọng vào chỉ số IQ của Diệp Bảo Hoa.Đây là thằng con trai mà vợ chồng Diệp Quốc Minh hết sức yêu thương và đặt nhiều hy vọng.Cô móc ngón tay: "Muốn biết sao? Vậy thì sát lại gần chút.
Cách làm rất đơn giản.
Không phải nhà họ Cốc đã vu cáo em làm cho Cốc Tiểu Mẫn mang thai sao? Vậy thì em để cô ta mang thai thật đi, có con rồi, cô ta không gả cho em thì gả cho ai?”Diệp Bảo Hoa há hốc miệng kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ chị tư trước nay luôn có quy tắc lại có thể nảy ra ý tưởng như vậy.Một lúc sau, cậu ta mới mở miệng: "Nhưng, nhưng nếu cô ta không muốn thì sao?""Em không dỗ được cô ta à? Cô ta thích em đúng không?" Diệp Mạn cười hỏi.Hãm hại Cốc Tiểu Mẫn, cô không hề cảm thấy chột dạ.Cốc Tiểu Mẫn, Cốc Kiến Thành và thậm chí cả cha mẹ chúng, những kẻ mà cô không thù không oán gì, chỉ vì tư lợi mà âm mưu hãm hại cô không chút lưu tình, cô chẳng qua là dùng cách của kẻ khác để đối phó với kẻ khác mà thôi.Diệp Bảo Hoa vẫn có chút do dự: "Nhưng nếu nhà họ tới đồn cảnh sát kiện em thì sao? Chị tư, em không muốn ngồi tù."Còn cái việc hãm hại người nhà, tính kế lên chính chị ruột của mình, tại sao lúc đó không thấy cậu ta do dự chần chừ?"Em ngốc à, em không muốn ngồi tù, gia đình họ cũng không muốn truyền tai tiếng con mình chưa chồng mà chửa.
Chuyện này phải làm lớn lên, rồi sau này ai dám lấy Cốc Tiểu Mẫn nữa chứ?”Diệp Mạn liếc cậu ta một cái: "Hơn nữa, em với Cốc Tiểu Mẫn không có viết mấy cái như thư tình, cũng chẳng có bất cứ đồ vật và nhân chứng nào xác nhận mối quan hệ người yêu à? Vậy hai người làm gì để thể hiện tình yêu?”Diệp Bảo Hoa không phục: "Đương nhiên là có."Diệp Mạn nhún vai: "Kiểu này không được rồi.
Hơn nữa gia đình chúng ta cũng là nhà công nhân viên chức, chỉ có mình em là con trai, cha mẹ cái gì cũng để cho em, em cũng là công nhân chính thức của nhà máy, còn môn đăng hộ đối với Cốc Tiểu Mẫn, chuyện làm rùm beng như thế, nhà họ chỉ còn đường gả con gái đi càng sớm càng tốt.
Nếu không, cứ để kéo dài như vậy, cha mẹ sẽ ép em, và nhà họ Cốc bên đó cũng sẽ ép em, em có khó chịu không?”Điều này đương nhiên là không thể, nhà họ Cốc có giá như thế, sao có thể dễ dàng gả con gái cho Diệp Bảo Hoa mà không đưa ra một số yêu cầu quá đáng.
Nhưng còn Diệp Mạn thì sao, cô chỉ mong hai nhà giày vò hành hạ nhau.“Chị tư, vẫn là chị thông minh, vậy thì em sẽ nghe lời chị.” Diệp Bảo Hoa càng nghĩ càng thấy có lý, xúc động nói thêm: “Chị tư, em biết chị đối với em là tốt nhất.”Diệp Mạn khẽ vỗ vai cậu ta, giọng điệu nhẹ nhàng như gió xuân: "Chị là chị của em, chị không tốt với em thì ai tốt với em? Lần sau nếu gặp phải chuyện như vậy, đừng giữ trong lòng buồn bã một mình, cứ nói cho chị tư, chị sẽ giúp em giữ bí mật.”Diệp Bảo Hoa gật đầu lia lịa: "Ừm, chị tư, chị là người thông minh nhất.
Nếu biết trước thì em đã nói với chị sớm hơn rồi.
Trời tối rồi, chị về trước đi, hôm khác em lại đến thăm chị!"Nói rồi cậu ta mừng rơn đi về..