Chủ nhiệm Mai cười ha hả nói: "Khi thực hiện phương án này, chúng tôi đều đã xem xét đến việc liệu nó có thể thành hiện thực hay không.
Bộ trưởng Dương, chúng ta có thể liên kết việc quảng bá với việc tài trợ sản phẩm từ các nhà máy khác nhau, cô thấy phương án này có ổn không, nếu được, đợi sau khi tôi báo cho liên đoàn sau đó tôi sẽ tìm phóng viên của tờ Nhật Báo Khê Hóa để bàn bạc.”“Bát tự này còn xem chưa xong, hai người đã sắp xếp xong phương tiện truyền thông rồi!” Tuy là nói thế, nhưng có thể nghe ra được bộ trưởng Dương thực sự rất hài lòng về hiệu suất của hai người.Sau khi nói đùa vài câu, bộ trưởng Dương cười nói: "Một lát nữa tôi sẽ trình kế hoạch với chủ tịch xã, buổi chiều liên đoàn sẽ tổ chức cuộc họp tuyên truyền, hai người cũng nán lại cùng tham gia đi!”Chủ nhiệm Mai mừng rỡ, vội vàng đáp: “Được, bộ trưởng Dương.”Cho đến khi rời khỏi văn phòng của bộ trưởng Dương, chủ nhiệm Mai vẫn không thể tin được, bà đã làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, cũng chưa được đi vào liên đoàn ở huyện, nhưng lần này bà lại có thể làm việc với các cán bộ của liên đoàn huyện.Bà không quên, tất cả những chuyện này là do Diệp Mạn mang lại.Chủ nhiệm Mai nghiêng đầu nhìn Diệp Mạn như kim nguyên bảo: “Tiểu Diệp, buổi trưa cháu muốn ăn gì? Đi thôi, hôm nay cô mời.”Diệp Mạn xoa xoa lớp da gà sắp nổi lên trên cánh tay, cười nói: “Cháu sao cũng được, chúng ta ăn thanh đạm một chút, buổi chiều còn có cuộc họp.”“Chà, cháu nói đúng.” Những điều Diệp Mạn nói bây giờ chủ nhiệm Mai đều cho là đúng.Buổi chiều, cả hai đúng giờ xuất hiện trong phòng họp của liên đoàn huyện.Bộ trưởng Dương giới thiệu hai người họ trước, sau đó nói: “Sau khi thảo luận và quyết định, ban tổ chức của Liên đoàn phụ nữ huyện chúng ta sẽ liên kết hợp lực với các nhà máy, hầm mỏ, xí nghiệp và tổ chức lớn trong huyện để thực hiện cuộc thi tuyên truyền Luật bảo vệ quyền trẻ em, công việc cụ thể được sắp xếp, tôi đã nhờ Tiểu Trương gửi cho mọi người.
Bây giờ tôi sẽ giải thích với mọi người một chút...”Bộ trưởng Dương sắp xếp công việc cụ thể, cuối cùng giao cho chủ nhiệm Mai và Diệp Mạn khâu liên lạc với từng nhà máy về giải thưởng và liên hệ với giới truyền thông.Cán bộ phòng tuyên truyền tổ chức lần đầu tiên nhìn thấy người của ban phụ nữ thuộc nhà máy của mình tới họp, trong lòng cũng có vài ý kiến, cuối cùng nghe bộ trưởng Dương sắp xếp xong đều rất vui mừng, may mà có người từ Nhà máy TV Hồng Tinh đi ra để hỗ trợ họ, nếu không sẽ đến lượt họ phải đau đầu.Chủ nhiệm Mai và Diệp Mạn không biết những người này đang nghĩ gì, họ vui mừng khôn xiết khi thấy mọi việc diễn ra suôn sẻ theo hướng mà họ mong đợi.Hai ngày sau, khi liên đoàn của huyện chuẩn bị tổ chức thông báo “Cuộc thi về luật bảo vệ Quyền lợi phụ nữ và trẻ em” tới các nhà máy, trên tờ Nhật Báo Khê Hóa, chủ nhiệm Mai lập tức liên lạc với bạn học cũ.Bên kia nghe nói hoạt động này không có độ nóng.
Sự việc lần trước của Diệp Mạn có thể nói là một tin tức tương đối thú vị, cũng có thể phản ánh sự nhiệt tình và trách nhiệm của đội ngũ cán bộ cơ sở, rất đáng để đưa tin.
Nhưng báo cáo một sự kiện do ban tuyên truyền của Liên đoàn phụ nữ huyện tổ chức thì có giá trị gì?Mỗi dịp cuối năm, trong thành phố có rất nhiều đơn vị lớn nhỏ, đủ loại hoạt động và hội họp, số lượng báo có hạn, tờ Nhật Báo Khê Hóa chỉ có bốn vị trí đặt bài trên một trang báo, hàng ngày phải đưa tin về các sự kiện, cuộc họp lớn của tỉnh và thành phố, căn bản là không có chỗ trống.Sau khi cúp điện thoại, chủ nhiệm Mai cau mày nói: “Phóng viên Hùng nói anh ấy sẽ cân nhắc, chỉ sợ là không ổn.”Bà chưa bao giờ nghĩ rằng mọi thứ sẽ gặp phải sự phản kháng ngay từ vòng đầu tiên.
Thảo nào các đồng chí trong liên đoàn huyện rất an tâm khi nghe tin được nhiệm vụ không phải giao cho họ, đây đúng là một củ khoai nóng bỏng tay.Diệp Mạn không ngờ mối quan hệ của chủ nhiệm Mai với bạn học của mình lại tệ đến vậy.
Nhưng đây không phải là vấn đề lớn, Diệp Mạn bình tĩnh nói: “Sự kiện này chúng ta không thông báo phổ biến trên toàn quốc, đây là sự kiến độc nhất ở tỉnh ta, cực kỳ ý nghĩa, phóng viên Hùng không biết tình hình cụ thể của sự kiện của chúng ta, vì thế mới nói như vậy, chúng ta sắp xếp lại tư liệu, ngày mai cháu sẽ đến thành phố một chuyến, giải thích tình hình với phóng viên Hùng, và cố gắng thuyết phục anh ta.
"Chủ nhiệm Mai ngạc nhiên nhìn Diệp Mạn: “Cháu muốn tự mình đi đến đó một chuyến?”Diệp Mạn cúi đầu thu dọn đồ đạc: “Vâng ạ, sự kiện này khi lên báo sẽ thuyết phục hơn, cũng có thể thuyết phục lãnh đạo các xí nghiệp khác.
Hơn nữa, chúng ta vẫn cần sự hỗ trợ của giới truyền thông để duy trì, vì thế phải thuyết phục được phóng viên Hùng.”.