Đúng là cái gì cô cũng dám nói!Bộ trưởng Dương và chủ nhiệm Mai không hẹn mà thốt lên câu này.Nhưng điều mà chủ nhiệm Mai lo lắng là bà thực sự không ngờ Diệp Mạn lại có lá gan to như vậy.
Bà vội vàng túm lấy Diệp Mạn, ngượng ngùng cười: "Bộ trưởng Dương, tiểu Diệp còn nhỏ, cô ấy nói bừa đấy, cô đừng để trong lòng."Bộ trưởng Dương mỉm cười nhìn chằm chằm Diệp Mạn, bình tĩnh mà kiên định: "Tôi không nghĩ đấy là nói bừa, quan điểm của đồng chí Diệp rất mới mẻ!"Lời này có ý tứ gì? Chủ nhiệm Mai có chút bối rối, nhưng có vẻ như bộ trưởng Dương không có ý trách cứ Diệp Mạn, chủ nhiệm Mai thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy, đồng chí Diệp luôn có ý nhiều ý tưởng, nhưng chuyện này liên quan đến sự kiện trọng đại của Liên đoàn phụ nữ của toàn huyện, vì vậy chúng ta vẫn phải nhờ đến kinh nghiệm của những đồng chí cũ đến kiểm tra, và còn xin chỉ thị của bộ trưởng Dương!"Diệp Mạn thấy chủ nhiệm Mai lại đem nhiệm vụ quay về vị trí ban đầu, cô cũng không hé răng nửa lời, những lời nên nói cô cũng đã nói rồi, nếu bộ trưởng Dương không muốn tiếp nhận thì cũng đành chịu, nếu cô nói quá nhiều ngược lại sẽ làm bộ trưởng Dương cảm thấy khó chịu.Bộ trưởng Dương nhìn chủ nhiệm Mai với vẻ không tán thành, nghiêm túc nói: "Chủ nhiệm Mai, bà vẫn còn quá bảo thủ, những gì đồng chí Diệp nói cũng khá có lý, không chỉ chúng ta và các đồng chí nữ cần học pháp luật, hiểu pháp luật, mà các đồng chí nam cũng vậy.
Ngày thường, khi giải quyết công việc, chúng ta thường gặp phải những đồng chí nam không nói lý, họ ít hiểu biết về pháp luật và họ ỷ vào việc mình là người chồng, là người cha.
Họ cảm thấy tất cả việc trong nhà hay đối với vợ con, bọn họ đều có quyền sai bảo, đánh đập vợ con, tất cả việc nhà đều là việc của người phụ nữ, ngang bướng hồ đồ, dạy mãi không sửa.
Nếu chúng ta có thể truyền đạt một số kiến thức pháp luật cho họ, như vậy cũng sẽ rất hữu ích cho công việc sau này của chúng ta."Vẻ mặt chủ nhiệm Mai đầy hổ thẹn: "Bộ trưởng Dương, vẫn là bà nghĩ chu toàn."Bộ trưởng Dương xua tay: "Trước đây tôi không nghĩ rằng, Liên đoàn phụ nữ của chúng ta cũng đã đến lúc nên tiếp thu một luồng nhiệt huyết mới.
Đồng chí Diệp, nếu đồng chí có ý kiến gì khác, cứ tiếp tục nói đi!"Diệp Mạn lập tức nhận thấy rằng đây chính là cơ hội, cô không có ý mượn chuyện này để gia nhập Liên đoàn phụ nữ, nhưng nếu vấn đề này được thực hiện tốt, nó sẽ đóng một vai trò nhất định trong việc thúc đẩy bảo vệ quyền và lợi ích của phụ nữ và trẻ em ở huyện Trường Vĩnh, chung quy đều là chuyện tốt.Diệp Mạn nghiêm mặt nói: "Bộ trưởng Dương, vậy cháu sẽ to gan nói ra.
Cái này còn tùy vào bộ trưởng Dương muốn đạt kết quả như thế nào, nếu chỉ là hoạt động của Liên đoàn phụ nữ quận gửi thông báo cho các đơn vị trực thuộc, yêu cầu họ phối hợp, làm từng bước, từng bước là được, nhưng nếu Bộ trưởng Dương hy vọng sự kiện này sẽ có ảnh hưởng lớn hơn và trở thành thành tích chói lọi nhất của Liên đoàn phụ nữ trong năm thì chắc chắn sẽ phải huy động nhiều nguồn lực hơn nữa!"Bộ trưởng Dương hiểu rõ, Diệp Mạn đang đặt ra cho bà một vấn đề nan giải, vậy bà vẫn nên tiếp tục tiến hành công việc không đạt được hiệu quả cao theo thông lệ trước đây, hay là nên mạo hiểm một phen tạo ra kỳ tích cho Liên đoàn phụ nữ huyện Trường Vĩnh, cái này thật đúng là làm cho người ta rối rắm mà."Như vậy đi, chủ nhiệm Mai, tiểu Diệp, hai người trở về lập kế hoạch cụ thể cho tôi."Chủ nhiệm Mai nhanh chóng đáp lại: "Vâng, bộ trưởng Dương."Bộ trưởng Dương lại thúc giục một câu: "Cố gắng lên, thời gian không có nhiều!"Nói xong liền cầm bút máy đặt lên trên bàn.Chủ nhiệm Mai ngầm hiểu ra, đứng dậy tạm biệt, dẫn Diệp Mạn ra khỏi khuôn viên quận ủy.Cho đến khi lên xe, chủ nhiệm Mai lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng xúc động mà nhìn Diệp Mạn: "Tiểu Diệp à, cháu cũng thật to gan lớn mật, cũng may Bộ trưởng Dương là người dễ tính."Diệp Mạn ngượng ngùng cười cười: "Chủ nhiệm Mai, cô sẽ không trách cháu chuyện này đúng không? Cháu chỉ nghĩ là chúng ta không làm thì thôi, còn nếu đã làm thì phải làm đến cho đến khi tạo ra kỳ tích, nếu không sẽ rất lãng phí thời gian.
Dù sao chuyện này kết quả là gì thì cũng là quản lý Dương không ưa chúng ta, chúng ta trở lại xưởng sản xuất TV, tiếp tục ngồi trên ghế dự bị!"Chủ nhiệm Mai vốn không hài lòng với việc hôm nay Diệp Mạn tự mình làm chủ, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, sự tức giận trong lòng đã biến mất.
Đúng vậy, không có gì phải lo lắng cả, kết cục xấu nhất là bà lại về làm chức vụ chủ nhiệm của mình, không kém gì hiện tại là mấy.“Vẫn là Diệp Mạn con có suy nghĩ kỹ càng.” Chủ nhiệm Mai xúc động thở dài, sau đó sốt sắng nói: “Tiểu Diệp, cô thấy bộ phận bảo trì của cháu rất nhàn nhã, cũng không khác gì ở bộ phận của cô, chi bằng cháu đến Liên đoàn phụ nữ với cô đi!”.