Khi còn ở trong phòng thí nghiệm, mỗi lần phân tài liệu, tiến sĩ đều thích mua đường cho nên thứ nhiều nhất trong không gian của cô chính là đường.Nói đến không gian, đầu óc cô chợt lóe lên, trong tay xuất hiện một viên sô-cô-la.Nhìn thấy thanh sô-cô-la đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, cô sợ hết hồn.Giang Bác nhanh chóng kéo tay cô, để che sô-cô-la lại.

Nhìn sang bên cạnh, vợ chồng Mã Lan đang thảo luận mua sắm, những người khác đang cùng nhân viên bán hàng lấy đồ, ngược lại không ai chú ý đến hai đứa nhỏ vóc người nhỏ bé đang làm gì.Tống Sở vội vàng đem kẹo trong tay ném trở về không gian, may mắn thay, lần này không thất bại.Khi Tô Chí Phong và Mã Lan đã mua xong đồ bước tới, Tống Sở vẫn còn hơi lo lắng, có tật giật mình đem kẹo trong tay nhét vào trong miệng Mã Lan và Tô Chí Phong, để bọn họ cũng ăn.Giang Bác: ".

.

.” Lương tâm cắn rứt liền lấy lòng người khác.Buổi trưa trong phòng ăn, trong khi Mã Lan đang nấu ăn, Tô Chí Phong đã đến trường mượn một chiếc giường.Cũng không thể để hai đứa nhỏ suốt ngày chen chúc với bọn họ được, ông phải đóng một cái giường.

Trường trung học bên kia có ký túc xá, trường học cũng có mấy tấm ván giường không dùng đến, vừa vặn mượn hai tấm trở về.Trong khi Mã Lan bận rộn trong bếp, Tô Chí Phong lại ra ngoài, Tống Sở lập tức lén lút kéo Giang Bác trốn sau cánh cửa để kiểm tra không gian của mình.Với lần thử này, còn có thể kiểm tra tình hình trong không gian, Tống Sở vui vẻ đến mức gần như cười ra thành tiếng.Không gian của cô không lớn, chỉ rộng bằng một nửa căn phòng mà thôi.

Có rất nhiều thứ trong đó, tỷ như Tống Sở thích ăn đồ ngọt và một ít bột gạo.

Ngoài ra, còn có một số sản phẩm điện tử mà Tống Sở đã chơi trong thời mạt thế, hơn nữa còn có quần áo mà hai người thường mặc, một số thứ đẹp đẽ mà Tống Sở thường sưu tầm, chẳng hạn như vàng và đá quý có giá trị nhất trong thời mạt thế.Tất cả những thứ này đều được Tống Sở trao đổi bằng kẹo với những người trong phòng thí nghiệm, khi họ đi làm nhiệm vụ, họ luôn nhặt những thứ này.

Lúc đấy Tống Sở tình cờ mê đọc tiểu thuyết, nhìn thấy những thứ được mô tả trong đó, liền tưởng tượng rằng mình sẽ mua được rất nhiều đồ ăn thức uống ngon với số vàng và bạc này.Tống Sở đương nhiên không biết những thứ đấy ở chỗ này đáng giá bao nhiêu, cô chỉ là vui vẻ vì đồ ăn bên trong vẫn có thể ăn được.Tuy rằng chỉ ở nơi này mấy ngày, nhưng Tống Sở cũng cảm giác được nơi này hình như thiếu lương thực.Cho nên ở trong mắt Tống Sở, những đồ ăn này là át chủ bài của cô và tiến sĩ, không cần lo lắng sẽ bị chết đói.Khi Tô Chí Phong quay lại cùng hai đồng nghiệp để dọn giường, ông nhìn thấy con gái mình đang vui vẻ đung đưa bên cạnh như một chú thỏ nhỏ.

Nghĩ đến đứa bé này hạnh phúc vì có tổ ấm của riêng mình, trong lòng ông dâng lên một cảm giác thành tựu.Ông nhẹ nhàng cười xoa xoa đầu cô: "Từ giờ trở đi, Sở Sở và Tiểu Bác đã có giường riêng.”Vào buổi chiều, chiếc giường của hai đứa nhỏ cuối cùng cũng làm xong, đặt ở phía bên kia của ngôi nhà dựa vào bức tường.

Tô Chí Phong và Mã Lan còn cố tình chặn tủ quần áo ở giữa nhà, có thể coi là ngăn cách.Hai đứa nhỏ còn nhỏ, tạm thời không định cho chúng ngủ riêng nên ngủ chung một giường.

Thay vào đó, chuẩn bị hai chiếc gối nhỏ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play