"Ở lại Định Thành?" Hoàng Thu
Thu nhìn người của dàn nhạc đang chậm rãi tiến vào cửa soát vé, mờ mịt lặp lại
một lần nữa.
"Không phải hôm qua cháu nói biết gõ
trống sao?" Cốc Hồng Lương nhìn con trai nhà mình đang ngồi bên cạnh,
"Vừa lúc ta quen biết một nhạc trưởng, trong dàn nhạc của cậu ta lại vừa vặn
thiếu một người gõ trống định âm. Cháu mau qua đây."
Giống như sợ Hoàng Thu Thu không đồng ý,
ông lão ném ra mồi nhử, "Nếu cháu ở lại, ta sẽ dạy cháu nhị hồ."
Quả nhiên Hoàng Thu Thu động tâm, cầm di
động nhỏ giọng nói: "Cháu đồng ý."
"Được rồi, bây giờ cháu đến số 6 đường
Hoa Hằng, phố Tây Ngưu." Ông lão không vòng vo nói nhiều, trực tiếp nói
cho Hoàng Thu Thu địa chỉ, bảo cô tới đây.
Mấy đồng nghiệp trong bộ gõ vẫn tương đối
chăm sóc cho Hoàng Thu Thu, thấy cô dừng lại phía sau, không khỏi dừng lại tại
chỗ chào hỏi: "Thu Thu, đi thôi."
Hoàng Thu Thu kéo vali đi qua:
"Không đi, tôi muốn ở lại Định Thành."
"Còn muốn quấn lấy Hoàng Hi Nguyệt?"
Nhạc trưởng cười nhạo, "Cũng không nhìn xem bản thân mình có mấy cân mấy lạng,
Định Thành sẽ không thu một người chỉ biết gõ kẻng tam giác, đánh chiêng giống
như chúng tôi."
Nhìn nhạc trưởng đi vào, sắc mặt đồng
nghiệp trong bộ gõ không được tốt lắm.
"Tại sao Thu Thu lại đột nhiên muốn ở
lại?" Đồng nghiệp gõ trống đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người.
"Có một dàn nhạc đang tuyển tay trống
định âm, để cho tôi đi thử xem." Hoàng Thu Thu thành thật nói.
Tay trống trong dàn nhạc nhíu mày:
"Cô đừng bị người ta lừa gạt, làm sao họ biết cô biết gõ trống định
âm."
Mấy năm nay chạy đi khắp nơi theo dàn nhạc,
thời điểm Hoàng Thu Thu rảnh rỗi, cơ bản đều đã học hết nhạc cụ của bộ gõ, thậm
chí còn trò giỏi hơn thầy, chẳng qua ngoại trừ bộ gõ thì không ai trong dàn nhạc
biết chuyện này.
"Là ông lão mà tôi quen biết trong
công viên, ông ấy bảo tôi bây giờ đi đến đường Hoa Hằng phỏng vấn." Hoàng
Thu Thu nghe thấy ông lão nói sẽ dạy cô nhị hồ, gần như liền đáp ứng, cũng
không nhớ tới chuyện ông chưa từng nghe mình gõ trống định âm.
"Cái gì?" Tay trống định âm
choáng váng, "Đường Hoa Hằng, đường Hoa Hằng ở phố Tây Ngưu kia?"
Hoàng Thu Thu thuận gật đầu: "Ừm."
Người trong bộ gõ liếc nhau, hoàn toàn
yên tâm: "Vậy cô đi đi, vốn dĩ Thu Thu nhà chúng ta rất lợi hại. Đường Hoa
Hằng bên kia tụ tập dàn nhạc giao hưởng hạng nhất trong nước, cô phải cố gắng học
tập nha!"
Người trong bộ gõ đều biết Hoàng Thu Thu
có thiên phú dị bẩm, học cái gì cũng nhanh.
Chẳng qua bình thường mọi người đều mặc định
cô đang giấu nghề, cũng giúp đỡ che dấu giúp cô, nhưng kỳ thật chỉ là tâm tư của
Hoàng Thu Thu không ở trên đó mà thôi.
Tay trống to tiếc nuối nói: "Thu Thu
đi rồi, sẽ không có ai dạy cho chúng tôi nữa."
Dàn nhạc bọn họ có rất nhiều người, mặc
dù tuy nói người bên trong đều tốt nghiệp học viện âm nhạc, nhưng năng lực chỉ
có thể nói là bình thường. Sau khi Hoàng Thu Thu học được mấy loại nhạc cụ, còn
thường dạy ngược lại bọn họ, một năm qua bộ gõ của bọn họ vẫn luôn tiến bộ.
"Nói cái gì vậy, Thu Thu mau đi đi,
đừng nghe lời cậu ta." Tay trống định âm cười nói, "Nếu chúng tôi thật
sự muốn học, chính mình cũng có thể học tốt."
"Đùa một chút thôi." Tay trống
to vuốt ve ót mình, "Thu Thu phải cố gắng lên, để cho tên chó nhạc trưởng
kia hối hận rụng răng!"
Vốn dĩ cho dù Hoàng Hi Nguyệt không đi, người
trong bộ gõ cũng đều đã động tâm tư muốn đi, căn bản không nhìn ra được tương
lai tươi sáng của dàn nhạc này.
Lần này Hoàng Thu Thu cũng muốn đi, bốn
năm người trong bộ gõ cũng dứt khoát chuẩn bị rời đi.
"Vậy tôi đi đây." Hoàng Thu Thuấn
mím môi, xoay người quay đầu phất phất tay với mọi người.
......
"Muốn vào dàn nhạc của con thì phải
qua phỏng vấn."
Cốc Thành Kính uống trà nóng trong tay,
"Cứ như vậy mà để cho người ta ở lại? Ba, ba đã nghe cô ấy gõ trống
chưa?"
"Mới quen biết một buổi sáng và nửa
buổi tối, lấy đâu ra thời gian nghe." Cốc Hồng Lương liếc mắt nhìn con
trai mình một cái, "Dù sao ta chính là muốn mở cửa sau cho Thu Thu, hôm
nay để cho con bé đi phỏng vấn. Không gõ tốt trống định âm, vậy thì để cho con
bé gõ kẻng tam giác."
Cốc Thành Kính biết từ trước đến nay ba
mình đều nhìn năng lực, sẽ không chọn người lung tung, thật không biết vị gõ kẻng
tam giác kia gõ tốt như thế nào.
"Được rồi, con đi đường Hoa Hằng, đi
phỏng vấn vị cao thủ mà ngài mãnh liệt đề cử."
Đường Hoa Hằng phố Tây Ngưu nổi tiếng khắp
Trung Quốc, bởi vì nơi này là nơi đóng quân của dàn nhạc giao hưởng hạng nhất
trong nước, đương nhiên cũng không ít nhạc công nổi tiếng đi ra từ nơi này.
Phần lớn các dàn nhạc giao hưởng đã thành
lập sẽ thường xuyên đi lưu diễn, đôi khi sẽ ở lại luyện tập, chuẩn bị thay đổi
người hoặc là nhạc trưởng.
Hoàng Thu Thu dựa theo địa chỉ lão gia tử
nói, thời điểm đến nơi đã có bốn người cùng trang lứa đang ngồi trên băng ghế
bên ngoài, ánh mắt nhìn về phía cô mang theo đánh giá cùng xem xét.
"Tôi cho rằng chỉ có bốn người đến
phỏng vấn." Thấy Hoàng Thu Thu dừng lại bên cạnh bọn họ, người đàn ông trẻ
tuổi tóc dài ngồi trên ghế bỗng nhiên nói.
"Cũng không phải bắt buộc chỉ được
phỏng vấn bốn người, hơn nữa có khi cuối cùng không có một ai được giữ lại."
Cô gái tóc ngắn ở bên cạnh nhún vai.
Bị hai người này làm gián đoạn, bầu không
khí áp lực đột nhiên tiêu tán đi không ít.
"Cô đi vào." Cánh cửa đột nhiên
mở ra, một người phụ nữ mặc váy âu phục chỉ vào cô gái tóc ngắn nói.
Loại tình huống này...
Hoàng Thu Thu khom lưng hỏi nam sinh tóc
dài: "Phải phỏng vấn sao?"
Nam sinh tóc dài nâng mí mắt lên: "Nếu
không thì sao, muốn mở cửa sau đi vào? Ngay cả vali cũng đã mang theo, tự tin
như vậy."
Đường Hoa Hằng có một dãy căn hộ, đều là
nơi nghỉ ngơi dành cho các thành viên trong dàn nhạc.
Phỏng vấn không tính là quá nhanh nhưng
cũng không chậm, rất nhanh đã đến lượt tất cả mọi người, cho đến khi gọi Hoàng
Thu Thu, đột nhiên bên trong thay đổi một người khác đi ra.
Là một người đàn ông trung niên khí chất
bất phàm, mặc âu phục thẳng tắp.
"Hoàng Thu Thu?" Sau khi mở cửa,
Cốc Thành Kính nhịn không được nhướng mày, ý tứ không rõ nói, "Tôi còn tưởng
rằng cô sẽ càng tự tin hơn một chút."
Người có thể làm cho lão gia tử nhìn
trúng, lại là nữ sinh thoạt nhìn ngơ ngác ngây ngốc này, thật sự là ngoài dự liệu
của ông.
Sau khi mở cửa, Cốc Thành Kính suy nghĩ rất
nhiều, cuối cùng vẫn để cho Hoàng Thu Thu đi vào.
"Tôi nghe nói cô gõ kẻng tam giác
không tệ, gõ thử một đoạn xem." Cốc Thành Kính ngồi trở lại vị trí của
mình, ngửa người ra sau nói.
Xung quanh đều là nhạc công trưởng của
các tổ nhóm trong dàn nhạc, nhất định người ở giữa là nhạc trưởng, Hoàng Thu
Thu nhìn Cốc Thành Kính thầm nghĩ.
Những người khác trong phòng cũng nâng
lên mười hai phần tò mò. Phải biết rằng buổi sáng hôm nay khi ra cửa, bọn học
chỉ việc phỏng vấn bốn người. Kết quả vừa đến liền được nhạc trưởng thông báo sẽ
có thêm người đến phỏng vấn, hơn nữa không có bất kỳ sơ yếu lý lịch hay video
DVD nào.
"Muốn gõ cái gì ạ?" Hoàng Thu
Thu đi đến chỗ đặt nhạc cụ, cầm lấy kẻng tam giác hỏi.
Nhạc công trưởng nhóm violin ngồi bên cạnh
Cốc Thành Kính thấy nhạc trưởng vẫn không nói lời nào, đành phải cười cười:
"Trước tiên gõ một đoạn bản giao hưởng số 4 của Brahms thì thế nào?"
"Được ạ." Hoàng Thu Thu đứng
trước năm vị giám khảo, bắt đầu diễn tấu bản giao hưởng số 4.
Nhạc công trưởng bộ gõ nghe được thì gật
đầu, mặc dù nói ai trong bộ gõ cũng có thể gõ được kẻng tam giác, nhưng không
phải ai cũng có thể gõ dễ nghe như vậy.
"Thử trống định âm." Cốc Thành
Kính bỗng nhiên cắt đứt nói.
"Được." Hoàng Thu Thu buông kẻng
tam giác xuống, đi đến vị trí trống định âm ngồi xuống, bắt đầu diễn tấu.
Không đến hai phút sau, Cốc Thành Kính lại
ngắt lời: "Tôi nghe nói cô biết kéo nhị hồ?"
"Kéo không tốt." Hoàng Thu Thu
có chút ngượng ngùng.
Cốc Thành Kính từ chối cho ý kiến, hất cằm
chỉ một góc: "Đến kéo một đoạn."
......
Màn phỏng vấn này khiến mấy vị giám khảo
không quan tâm đến Hoàng Thu Thu trực tiếp nhảy qua sơ yếu lý lịch, tiến thẳng
vào vòng phỏng vấn, nhưng chưa từng kinh ngạc với năng lực của cô.
Phần lớn nhạc công trong bộ gõ đều có thể
chơi được các nhạc cụ thuộc bộ gõ, chẳng qua không phải cái nào cũng thành thạo,
mà Hoàng Thu Thu lại có thể gõ tốt được tất cả.
"Buổi chiều đến đoàn nhận việc."
Cốc Thành Kính đứng lên, thuận tiện chỉ chỉ vali của Hoàng Thu Thu, "Trước
tiên bỏ vali xuống, ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi một chút."
Nhạc công trưởng của bộ gõ nhiệt tình
nói: "Cháu đưa cô ấy đến chung cư."
......
"Anh là Tất Chu, chuyên đánh trống
nhỏ." Tất Chu kéo vali, thoạt nhìn anh ta chỉ lớn hơn Hoàng Thu Thu mấy tuổi,
cũng được xem như là người trẻ tuổi, "Vali của em thật nhẹ, trước kia anh
giúp em gái mình xách vali, kéo cũng không kéo được."
"Không có gì." Hoàng Thu Thu
kéo dây đeo vai như hộp nhị hồ của mình, không được tự nhiên nói, cô rất ít khi
gặp được người nhiệt tình như vậy.
"Người trong con phố này đều là
thành viên của dàn nhạc và nhạc công dự bị, tất cả mọi người mà em nhìn thấy
trên đường, không chừng tương lai bọn họ sẽ đứng trong phòng biểu diễn hàng đầu
thế giới." Tất Chu đụng vào bả vai Hoàng Thu Thu, ý bảo cô nhìn người ven
đường.
Hoàng Thu Thu nhìn bọn họ, có loại cảm
giác hoảng hốt. Những người này trang điểm tinh xảo, ăn mặc sạch sẽ tao nhã,
ngay cả đi lại cũng giống như muốn đi tham gia tiệc tùng sang trọng.
Hoàng Thu Thu cũng không cảm thấy tự ti,
đối với loại cảm giác này, từ trước đến nay nhiều nhất chỉ là cảm thấy cô đơn
mà thôi.- Ứng dụng T Y T
"Rất dễ nghe." Không hiểu sao
Hoàng Thu Thu lại nói một câu.
"Cái gì?" Đương nhiên Tất Chu
không thể lập tức hiểu được.
Hoàng Thu Thu chỉ vào âm thanh truyền ra
từ những căn hộ xung quanh: "Những thứ này, rất dễ nghe."
Tất Chu bất đắc dĩ thở dài, lấy ra giọng
điệu của người từng trải nói: "Thời điểm mới bắt đầu đều sẽ cảm thấy rất
hưng phấn, thích những âm thanh này, về sau em sẽ biết chúng nó có bao nhiêu
phiền phức. Nhưng mà có đôi khi chúng ta cũng là một thành viên trong đó, không
thể phàn nàn."
Ra vào chung cư ở đây rất đơn giản, dường
như mỗi nhạc trưởng của dàn nhạc đều sẽ có một chung cư, thành viên dàn nhạc muốn
vào ở chỉ cần đăng ký là được.
"Mấy ngày trước đã quét dọn xong
phòng, chúng tôi còn tưởng rằng sẽ chọn ra một trong bốn người trước đó, hiện tại
em lại xuất hiện." Tất Chu tùy ý nói, "Dù sao muốn đến nơi này đều phải
dựa vào thực lực."
"Cảm ơn." Hoàng Thu Thu nhìn
quanh một lần, phát hiện nơi này rộng rãi hơn so với bất kỳ căn phòng nào mà
mình từng ở, thậm chí còn có một ban công nhỏ, có lẽ là nơi luyện tập.
"Không cần." Tất Chu xua tay,
"À, đúng rồi, cơm trưa có thể đi tới mấy nhà hàng mà anh vừa chỉ, hương vị
đều không tệ, giá cả cũng được. Anh phải đến dàn nhạc xử lý một chút chuyện, buổi
chiều cô em mình đi, có được không?"
"Được ạ." Hoàng Thu Thu cầm lấy
vali của mình.
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, mọi thứ
đều phát triển vượt quá trí tưởng tượng của Hoàng Thu Thu.
Cô ngồi trên một cái ghế trong phòng, cúi
đầu gọi điện thoại cho Hoàng Hi Nguyệt.
Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy:
"Thu Thu?"
"Chị..." Hoàng Thu Thu đang muốn
nói cho cô ta biết chuyện mình ở lại Định Thành.
"Thu Thu, chị đã lớn như vậy rồi,
chúng ta cũng nên tách ra làm việc của chính mình. Em vẫn còn việc, cúp máy trước."
Hoàng Hi Nguyệt nhíu mày cúp điện thoại.
"Có việc gì sao?"
"Không có, chúng ta tiếp tục
ăn." Hoàng Hi Nguyệt lộ ra một chút ý cười ngượng ngùng với người đàn ông
đối diện, "Còn muốn cảm ơn anh hôm nay đã dẫn tôi đi làm quen với hoàn cảnh."
"Không có việc gì, về sau đều là người
của cùng một dàn nhạc, mọi người là một tập thể."