Hoàng Thu Thu không xin người dẫn chương trình giấy bút, cũng không cầm violin thử kéo, một mình ngồi xổm trong góc không nhúc nhích, ngồi xổm suốt một tiếng đồng hồ.  

Cốc Thành Kính ở trên sân khấu gấp chết rồi, ông không cầu Hoàng Thu Thu có được giải gì, hiện tại chỉ sợ cô đứng trên sân khấu sẽ cảm thấy mất mặt. Dù sao trên đó có nhiều người như vậy, làm không tốt sẽ để lại bóng ma tâm lý.   

Bởi vì từ lão gia tử biết rất có khả năng là do Tạ Dịch Chi dạy Hoàng Thu Thu violin, Cốc Thành Kính không khỏi đem ánh mắt chuyển sang Tạ Dịch Chi bên cạnh. Lại phát hiện vẻ mặt đối phương thoải mái, không có một chút lo lắng như mình tưởng tượng.   

Cũng đúng, Thu Thu không phải người của dàn nhạc Phong Diệp, Tạ Dịch Chi khẩn trương cái gì.   

Kỳ thật ý niệm này của Cốc Thành Kính này có chút sai lệch. Đối với nhạc công trong dàn nhạc của mình, một chút lo lắng anh cũng không có, bản lĩnh phải dựa vào chính mình, anh có thể khẩn trương cái gì.

Về phần Hoàng Thu Thu ... Thật sự ban đầu anh có chút khẩn trương thay cô, sau đó thấy Hoàng Thu Thu vẫn như bình thường, thoạt nhìn vẫn chậm nửa nhịp như trước, liền biết tâm tình của cô không dao động quá nhiều.   

Một tháng ở chung, cũng đủ để Tạ Dịch Chi hiểu được một người lúc nào cũng đem tâm tư bày ra trên mặt.   

Đến lượt Hoàng Thu Thu, cô đứng lên đi đến giữa sân khấu, giơ tay lên, cằm hơi nghiêng, kéo ra nửa bài hát trước đó của Parse.   

Vòng thứ ba là khó khăn nhất, không chỉ phải nhớ kỹ nội dung mà Parse biểu diễn, đồng thời còn phải tự sáng tác, biểu diễn trực tiếp.   

Hoàng Thu Thu rũ mắt kéo khúc nhạc của Parse, cuối cùng khi nửa bản nhạc đã hết, năm vị giám khảo nhịn không được ngồi dịch đến gần bàn, lỗ tai dựng lên, không muốn bỏ qua bất kỳ nốt nhạc nào.   

Hoàng Thu Thu không dừng lại một chút nào, tiếp tục lưu loát kéo ra khúc nhạc do chính cô sáng tác.   

Sinh mệnh!   

Tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một phần áp lực sinh mệnh nặng nề, nó còn sống, mang theo bụi bặm, có cành cây bị uốn cong, nhưng vẫn kiên định như trước, thẳng tắp hướng lên trời.   

Nếu như nói khúc nhạc phía trước của Parse là niềm vui sướng của sinh mệnh khi được nở rộ trong mưa xuân, thì nửa sau của Hoàng Thu Thu chính là quá trình gian nan của sinh mệnh đó.   

Một chuyện rất kỳ quái, Parse tuổi gần trung niên, nhưng nửa bản nhạc đầu tiên lại gần như lộ ra một loại ngây thơ trong sáng, mà giờ phút này Hoàng Thu Thu lại kéo ra một khúc nhạc giống như một vị lão nhân hiền từ có thể cảm thông với sinh mệnh.   

Sau một khúc, giám khảo trên sân khấu im lặng thật lâu.   

"Vậy kế tiếp xin mời thí sinh tiếp theo." Lúc này người dẫn chương trình

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play