"Nghe thấy không?" Đột nhiên Tạ Dịch Chi cầm sách gõ lên bàn trà, chọc cho Hoàng Thu Thu hoảng sợ.   

Hôm nay Tạ Dịch Chi được nghỉ ngơi, anh nói ban ngày phải tới giảng bài cho Hoàng Thu Thu, kết quả Hoàng Thu Thu không chăm chú nghe được bao lâu liền bắt đầu thất thần, nhìn bộ dáng của cô, giống như chỉ hận không thể đưa lỗ tai ra ban công.   

Hoàng Thu Thu chột dạ níu kéo thảm phủ ghế sô pha, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."   

Từ nhỏ cô đã có tật xấu này, chỉ cần bên ngoài phát ra một chút âm thanh đều có thể phân tán lực chú ý của cô, cái này cũng dẫn đến thành tích đi học trước kia của Hoàng Thu Thu vẫn luôn bình thường, mặc dù trí nhớ của cô đặc biệt mạnh.   

Nhưng mặc dù bây giờ bên ngoài không có một chút âm thanh, nhưng Hoàng Thu Thu nghe giọng nói trầm thấp mang theo từ tính Tạ Dịch Chi cũng sẽ thất thần, nhưng Tạ Dịch Chi không biết tật xấu này của cô, chỉ cho rằng cô thích tiếng nhạc bên ngoài.   

"Tôi chỉ nói một lần, không có nhiều thời gian như vậy." Tạ Dịch Chi cau mày đứng dậy đóng hết cửa sổ trong phòng lại rồi mới trở về, một lần nữa ngồi xuống nói cho Hoàng Thu Thu về âm nhạc cùng lịch sử của violin.  

Tạ Dịch Chi quá mức quen thuộc đối với mấy thứ này, thậm chí có thể không cần đọc sách đã có thể lưu loát kể lại, đáng tiếc rõ ràng chỉ chốc lát sau Hoàng Thu Thu lại bắt đầu thất thần, lúc này vẫn nhìn chằm chằm mặt anh.   

"Hoàn hồn." Tạ Dịch Chi đè nén tức giận, khuôn mặt tuấn mỹ đều là băng sương. Tính tình anh không tốt, nhưng không hiểu sao lại có thể nhịn được Hoàng Thu Thu.   

Hoàng Thu Thu cúi đầu nhận sai, cô không khống chế được bản thân, hơn nữa còn là khi nghe thấy giọng của Tạ Dịch Chi.   

"Anh đừng nói nữa được không?" Hoàng Thu Thu ngẩng đầu nhìn Tạ Dịch Chi, "Tôi tự mình xem, chỗ nào không biết thì hỏi anh."

Nếu còn nghe giọng nói của Tạ Dịch Chi, có lẽ cô vĩnh viễn cũng không học được kiến thức trong sách, hơn nữa khi Tạ Dịch Chi nói về sách vở, giọng nói còn không giống với bình thường.   

Tóm lại là giọng nói của anh quá dễ nghe.   

"Được, cô tự xem." Tạ Dịch Chi đem sách ném cho Hoàng Thu Thu, "Không hiểu thì hỏi tôi."

Tạ Dịch Chi không rời đi, trực tiếp ngồi tại chỗ nhìn điện thoại di động của mình.   

Lần này âm thanh gì cũng không còn, bên cạnh còn có một sát thần, Hoàng Thu Thu cúi đầu nhìn rất nhanh.   

Thời gian nửa ngày trôi qua, Hoàng Thu Thu đã hoàn thành nhiệm vụ, trí nhớ của cô rất tốt, đọc sách cũng nhanh, hơn nữa nếu gặp phải chỗ không hiểu, lập tức có người bên cạnh trả lời.   

"Tiếp tục xem đi, hôm nay chúng ta phải xem xong phía sau." Tạ Dịch Chi cầm sách lên, dùng bút vẽ xong trọng điểm và phạm vi rồi ném cho Hoàng Thu Thu.  

 ......   

Đã đến giờ ăn trưa, Hoàng Thu Thu vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ. Tạ Dịch Chi rút sách trong tay cô, muốn dẫn cô ra ngoài ăn cơm.   

Lần trước mang theo Hoàng Thu Thu quanh quẩn suốt thành phố mới tìm được một cửa tiệm nhỏ, lần này Tạ Dịch Chi đặc biệt lái xe đến một nhà hàng mà mình thích.   

Nếu là người bình thường, hẳn là lúc này sẽ ngượng ngùng, Tạ Dịch Chi vô duyên vô cớ dạy cô violin, còn giảng bài cho cô, hiện t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play