Tất cả dàn nhạc đều không phải là một nơi
yên tĩnh.
Dàn nhạc Phong Diệp lại là đoàn đội có sức
cạnh tranh nhất trong thế hệ trẻ, không riêng gì người bên ngoài muốn tiến vào
thay thế người bên trong, người bên trong còn muốn giẫm lên đồng đội của mình.
Bởi vậy, áp lực của Hoàng Hi Nguyệt càng
ngày càng lớn, người trong dàn nhạc cũng chỉ là hiền lành như vẻ bề ngoài mà
thôi, đặc biệt là hai nhóm violin.
Vốn dĩ Hoàng Hi Nguyệt muốn cố gắng tập
luyện rồi nhờ Tạ Dịch Chi chỉ dạy, sau đó còn có thể tới gần nhạc trưởng.
Chỉ là Tạ Dịch Chi không phải người dễ bị
lừa gạt, lúc trước anh mang Hoàng Hi Nguyệt về dàn nhạc, chính là nhìn trúng
thiên phú của cô ta. Nếu là chuyện gì cũng chạy đến hỏi, vậy đem Hoàng Hi Nguyệt
đến đây còn có ý nghĩa gì.
Cho nên Tạ Dịch Chi nhắc nhở vài lần liền
không kiên nhẫn nữa: "Dàn nhạc Phong Diệp không dễ vào như vậy, nếu trình
độ của cô thật sự không đạt được, có thể rời khỏi."
Hoàng Hi Nguyệt bị hoảng sợ, sắc mặt trắng
bệch trở lại căn hộ của mình, thu lại tâm tư khác, mỗi ngày đều dậy sớm luyện
đàn.
Dù sao cũng có chút tài năng, hơn nữa
khôi phục lại sự chăm chỉ như trước khi, Hoàng Hi Nguyệt miễn cưỡng có thể theo
kịp bước chân của dàn nhạc.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu nhất là do cô
ta không phải nhạc công trưởng của nhóm violin, chỉ là một trong những thành
viên của nhóm violin II, chỉ cần không phạm sai lầm trong lúc diễn tấu là được.
Không giống như cô ta, Hoàng Thu Thu ở
dàn nhạc Tố Trúc có thể nói là như cá gặp nước. Ngoài việc tập luyện theo nhóm,
cô và Trình Huy Khuê thường xuyên cùng nhau luyện tập trống định âm.
Nền tảng của Trình Huy Khuê rất tốt, về
phía Hoàng Thu Thu, mặc dù khi tập luyện cùng dàn nhạc biểu hiện của cô không tệ,
nhưng muốn một mình đánh trống định âm thì vẫn có chút không đủ dùng. < ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).