Ông lão bị nài ép tới đi vài vòng quanh tam thiếu gia Giang gia, cuối cùng chỉ hộc ra bốn chữ.
Nam Trúc: "Có ý gì?"
Ông lão không để ý đến hắn, trong miệng chỉ nhắc mãi bốn chữ phản bổn về nguyên, Nam Trúc trừng ông một cái, muốn ông ta nói rõ ràng, lúc này, Yến Minh Phong vẫn luôn không phản ứng bỗng động đậy, hắn ngẩng đầu, môi run rẩy hỏi một câu, "Em ấy...... Vẫn an toàn?"
Ông lão lại lặp lại bốn chữ kia một lần: "Phản bổn về nguyên."
Có lẽ là cảm thấy hắn đáng thương, ông lãi nói nhiều thêm vài câu: "Điện hạ không cần lo lắng, cậu ấy chỉ là về thế giới của mình, cậu ấy vốn không phải người nơi này, mặc dù nhân duyên trùng hợp tới được nơi này, cậu ấy cũng sẽ không dừng lại lâu dài, dù không có chuyện hôm nay, thì ngày cậu ấy rời đi cũng không xa."
Hứa Tiêu ngơ ngẩn nhìn ông, lại nghiêng đầu nhìn "Thiệu Đường" trên mặt đất, biểu tình hoảng hốt, "Cho nên Tiểu Đường đã trở về rồi phải không?"
"Còn có cậu," ông lãi chuyển tầm mắt lên người hắn, "Hôm nay tuy cậu may mắn thoát được một kiếp, nhưng không quá nửa năm, cậu sẽ rời đi."
Được câu trả lời khẳng định, Hứa Tiêu xụi lơ trên mặt đất, hắn lòng còn sợ hãi sờ sờ ngực, trong miệng không ngừng nhắc mãi: "Tiểu Đường không có việc gì, Tiểu Đường không có việc gì, thật tốt quá, thật tốt quá......"
Yến Minh Phong vuốt ve mặt "Thiệu Đường", thanh âm khàn khàn: "Ta muốn nhìn em ấy một cái."
Ông lão: "Ràng buộc của hai người đã biến mất, không thể gặp lại nữa."
Yến Minh Phong lần đầu tiên cúi đầu: "Xin đạo trường giúp ta gặp em ấy một lần...... Nhìn một cái thôi là được."
Ông lão không nỡ nhìn thẳng dời tầm mắt, "Không phải ta không giúp ngài, là ta thật sự không thể làm được."
Lời nói Yến Minh Phong phát ra áp lực, như con thú tuyệt vọng: "Lần trước làm được tại sao lần này lại không thể!" Hắn gắt gao nhìn chằm chằm ông lão: "Chỉ cần ta có thể xác định Tiểu Đường thật sự về thế giới hiện đại, dù có phải trả giá thế nào ta cũng nguyện ý."
Ông lão thở dài: "Điện hạ, ngài biết lão đạo cũng không lừa ngài." Thanh âm của ông nhẹ đi rất nhiều, như là sợ quấy nhiễu đến cái gì: "Ngài trọng sinh trở về, vô tâm vô ái, là vị tiểu công tử này giúp ngài biết thế nào là yêu, cho nên lúc cậu ấy phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Thiên Đạo đưa cậu ấy đến cạnh ngài. Hiện giờ cậu ấy đã về thế giới thế giới của mình, ngài cũng nên buông mới phải."
Tay Yến Minh Phong chậm rãi nắm chặt, rũ đầu thật lâu không nói gì.
Ông lão lắc đầu đi ra ngoài: "Nếu điện hạ không tin, đợi xem sau này vị công tử này có còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào không đi."
Ông lão đi rồi, Nam Trúc thật cẩn thận hỏi: "Điện hạ, nên làm gì bây giờ?"
Yến Minh Phong nhắm mắt lại, thanh âm rét lạnh: "Khiến đám người kia phải chôn cùng."
Ở người đã nằm trên giường một tháng trời chậm rãi mở mắt, ngón tay nhẹ nhàng cử động, mẹ Thiệu vẫn luôn ghé vào mép giường cậu kinh hỉ ngẩng đầu, "Tiểu Đường, con tỉnh rồi?!"
Bà cuống quít đứng lên, kích động gọi: "Bác sĩ! Bác sĩ! Con trai tôi tỉnh rồi!"
Thiệu Đường biểu tình dại ra nhìn trần nhà, ngực cậu tựa như còn tàn lưu lại đau đớn, ở trong sách nửa năm phảng phất như một giấc mộng dài, dường như đã qua mấy đời.
Tĩnh dưỡng mấy ngày, Thiệu Đường lần thứ ba đưa ra yêu cầu muốn ra ngoài đi dạo một chút, sau đó lại một lần nữa bị mẹ Thiệu từ chối.
"Bác sĩ nói con vừa mới tỉnh, cần phải tĩnh dưỡng, Đường Đường ngoan, nằm nghỉ ngơi đi."
Thiệu Đường bất đắc dĩ: "Mẹ, con mà nằm tiếp tứ chi thoái hoá mất, con thật sự không sao cả, con chỉ muốn đi hít thở không khí chút thôi, có mẹ đi theo con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Thấy cậu kiên quyết như vậy, mẹ Thiệu miễn cưỡng đồng ý, đẩy cậu chậm rãi ra ngoài.
Cậu vừa đi ra ngoài, liền thấy được Lục Tu chờ đã lâu, tuy anh ta ăn mặc khéo léo, nhưng biểu tình mỏi mệt, tóc hỗn độn, sống lưng luôn thẳng tắp cũng cong xuống, như gặp phải đả kích rất lớn.
Thiệu Đường mím môi, nhẹ giọng nói: "Mẹ, để con nói chuyện riêng với Lục ca một lúc đi."
Mẹ Thiệu do dự một chút, nói: "Được rồi, nhưng không thể nói lâu đâu."
Thiệu Đường gật gật đầu, đợi mẹ cậu rời đi, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tu, thấy ánh mắt vội vàng của đối phương, cậu thấp giọng nói: "Lục ca, Hứa Tiêu không sao cả."
Hai mắt Lục Tu sáng ngời, vẻ mặt sốt ruột hỏi: "Tiểu Đường cậu biết em ấy ở đâu, cậu biết phải không?"
Thiệu Đường ừ một tiếng, "Cậu ấy ở một nơi rất xa, còn có thể trở về hay không em cũng không biết, nhưng em đảm bảo, hiện tại cậu ấy rất an toàn, sẽ không có bất kì kẻ nào làm hại được cậu ấy."
Lục Tu lẩm bẩm nói: "Nơi rất xa...... Bao xa? Tôi không đến được sao?"
"Ừm." Thiệu Đường rũ mắt, nhìn chằm chằm cây xanh bên cạnh phát ngốc: "Rất xa."
Sau khi Thiệu Đường "Chết", Yến Minh Phong rốt cuộc không còn cố kỵ nữa, hắn không cố tình che giấu thực lực của mình, nhanh chóng loại bỏ thế lực đứng sau Thái Tử, không đến nửa năm đã khiến vị Thái Tử kia rời khỏi Đông Cung, hơn nữa không bao lâu sau liền truyền ra tin tức phế Thái Tử tự sát.
Thái Tử bị phế, Hoàng Hậu điên khùng, Yến Minh Phong thuận lý thành chương trở thành tân Thái Tử. Hắn mặt ngoài cung kính hiếu thuận với Yến Vương, ngầm liên hợp ngự y hạ độc dược mãn tính cho ông ta, làm cả ngày ông ta rơi vào trạng thái hôn hôn trầm trầm, không thể xử lý chính sự.
Quyền lợi trong triều bất tri bất giác rơi vào tay Yến Minh Phong, triều đình cũng dần dần trở thành đường của một mình Yến Minh Phong.
Chờ đến khi Yến Vương nhận ra mọi chuyện, ông ta đã không khống chế được cục diện.
Khánh Lịch năm thứ sáu, Thái Tử bức vua thoái vị, cấm quân mở rộng cửa thành, tiên vương bị giam lỏng trong điện, Thái Tử không tốn một binh một tốt bước lên ngôi vị hoàng đế, trên dưới triều đình không một ai không phục.
Ngày đăng cơ, Yến Minh Phong ôm quần áo Thiệu Đường từng bước một bước lên vương vị.
Ngày hôm sau, hắn phát ra ba thánh chỉ, một là phong Thiệu Đường thành Hoàng Hậu, hai là tuyên bố vĩnh viễn không tuyển tua, ba là chọn một đứa trẻ từ tông thất ra để bồi dưỡng.
Cảnh tượng nhạc vũ lâu ngày đó còn như ở trước mắt, vốn mọi người nghĩ rằng Thánh Thượng sẽ truy phong tam thiếu gia Giang gia là Hoàng hậu, lại không nghĩ rằng lại phong người bọn họ chưa nghe tên qua bao giờ, hơn nữa lại nói vĩnh viễn không tuyển tú, trong thời gian ngắn triều đình nghị luận sôi nổi, có đại thần hôm sau đã đưa ra phản đối, Yến Minh Phong không thèm để ý, những lời phản đối khác cũng bị hắn áp xuống, nhất quyết phong Thiệu Đường thành Hoàng Hậu.
Lâm triều, Nam Trúc nhìn chủ tử đang ở địa vị cao kia, trong lòng đột nhiên có chút khổ sở.
Tuy rằng ngoài mặt chủ tử thoạt nhìn rất bình thường, mỗi ngày đâu vào đấy xử lý chính sự, mỗi một đạo ý chỉ ban ra đều là lợi quốc lợi dân, nhưng Nam Trúc biết, trong lòng chủ tử rất khổ sở, thường xuyên thức trắng đêm không ngủ.
Hắn thậm chí cảm thấy, nếu không phải thân thể Hứa Tiêu thiếu gia từ từ suy yếu như lời ông lão kia nói, có lẽ chủ tử đã......
Nam Trúc cúi đầu, không dám nghĩ tiếp.
Hạ triều, Yến Minh Phong trở lại tẩm cung, cung điện hắn ở không lớn, nhưng ngoại trừ Nam Trúc luôn đi theo, trong điện không còn cung nhân hầu hạ nào khác.
"Ngươi lui xuống trước đi."
Nam Trúc hỏi: "Chủ tử, ngài phải dùng bữa sao?"
"Không cần." Thanh âm Yến Minh Phong mang theo chút mệt mỏi, "Đừng để kẻ nào tới quấy rầy ta."
Nam Trúc có chút lo lắng nhìn bóng dáng hắn, muốn nói gì đó nhưng do dự một chút vẫn thôi, chỉ có thể nhìn thân ảnh chủ tử nhà mình dần dần biến mất trong bóng đêm.
Hắn thở dài, đã qua nửa năm, cũng không biết khi nào chủ tử mới có thể đi ra.
Trên đường gặp Hứa Tiêu có người đỡ đang đi chậm rì rì, hắn gục đầu xuống, chắp tay, hành lễ: "Hứa công tử."
Tình trạng thân thể Hứa Tiêu đã rất không tốt, sinh mệnh hắn bị xói mòn mắt thường cũng có thể thấy được, nhưng hắn không thèm để ý chút nào, ngược lại càng ngày càng vui vẻ, lúc này mặc dù đi đường cũng phải có người đỡ nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười, hắn gật gật đầu với Nam Trúc, nhìn đằng sau hắn, nụ cười trên mặt thu lại chút, nhẹ giọng hỏi: "Hắn lại tự nhốt mình bên trong?"
Nam Trúc ừ một tiếng.
Hứa Tiêu nhấp môi dưới, không nhiều lời nữa, chậm rãi về phòng mình.
Từ khi Thiệu Đường xảy ra chuyện, Yến Minh Phong không gặp Hứa Tiêu, nhưng cũng không làm gì hắn, vẫn luôn dưỡng hắn ăn no uống tốt.
Kỳ thật Hứa Tiêu có thể lý giải tâm tình của hắn, hắn có hận hắn ta, hận hắn ta hại Tiểu Đường xảy ra chuyện, nhưng lại không thể xuống tay giết hắn ta, cho nên chỉ có thể mắt không thấy tâm không phiền để hắn ta ở nơi mình không thấy. Nhưng đồng thời hắn lại hâm mộ hắn ta, hoặc là nói ghen ghét.
Ghen ghét hắn ta không lâu sau là có thể trở lại hiện đại một lần nữa nhìn thấy Tiểu Đường.
—— mà đời này hắn không có cơ hội nữa.
Một tháng sau, Hứa Tiêu biến mất.
Ngày hắn rời đi Yến Minh Phong có tới gặp, hình hắn biến mất trước mặt mình, Yến Minh Phong vốn tưởng rằng từ sau khi Thiệu Đường rời khỏi mình đã không còn tri giác nữa, nhưng một khắc kia hắn vẫn cảm giác được đau đớn rõ ràng, đau khiến hắn không chịu được cuộn thân thể lại, co thành một đoàn.
Bởi vì hắn rõ ràng biết, liên hệ duy nhất của Thiệu Đường với thế giới này, cuối cùng cũng đã biến mất.
Người chủ trì cười hỏi: "Nghe nói hai năm trước Tiểu Đường bởi vì sự cố sân khấu mà hôn mê rất lâu, tôi muốn hỏi một chút, vì sao lúc tỉnh lại vẫn lựa chọn làm diễn viên, không sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?"
Thiệu Đường nhận microphone, nhìn muôn vàn học sinh ngồi bên dưới, cười một chút, nói: "Bởi vì chúng ta sợ hãi chính là sợ hãi bản thân, làm diễn viên là ước mơ của tôi, tôi sẽ không cũng không muốn bởi vì một lần ngoài ý muốn mà từ bỏ ước mơ của mình."
Người chủ trì gật gật đầu, thuận thế nhắc tới bộ điện ảnh mới muốn tuyên truyền lần này, "Theo như lời Tiểu Đường, nếu là vì ước mơ, vậy tiềm lực của người đó chính là vô cùng......"
Thiệu Đường mỉm cười nghe, kỳ thật ánh mắt tan rã, sớm đã bắt đầu xuất thần phát ngốc.
Sau khi cậu khỏi hoàn toàn vẫn đi làm minh tinh, chỉ là đứng trên sân khấu, người cũng lười hơn so với lúc trước, làm chuyện gì cũng đều không nhấc nổi tay.
Một năm trước, Hứa Tiêu đã trở lại.
Cậu biết được chuyện Yến Minh Phong không chỉ thành công bước lên ngôi vị hoàng đế, còn phong cậu làm Hoàng Hậu, vĩnh viễn không tuyển tú, nhất thời tâm tình cậu vô cùng phức tạp.
Cậu vui vì hắn báo được thù hận, ngồi trên ngôi vị chí tôn kia, lại chua xót hành động của hắn.
Hắn nhất định rất khó chịu đi......
Thiệu Đường sờ soạng ngực, cậu cũng rất khó chịu, cũng thật sự...... Rất nhớ hắn.
Rất nhớ rất nhớ.
Nếu có thể gặp lại một lần thì tốt rồi.
Thiệu Đường nhẹ thở dài, cậu dời tầm mắt đến dưới đài, lại thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, đột nhiên đứng lên.