Tống Trầm chống nạng, chân khập khiễng, thần sắc trên khuôn mặt u ám nham hiểm. Không còn bộ dáng như ánh mặt trời lúc trước.

Hắn đi tới trước mặt tôi, cúi đầu nói:

"Hứa Hoan, tao chủ quan là xem thường mày. Thì ra mày đã sớm biết chuyện tao đang trộm vận may thi cử của mày. Mày dám coi tao là kẻ ngốc để chơi đùa. Chuyện đấy có phải rất thú vị hay không?"

Tôi cười tủm tỉm nói:

"Chuyện này bị mày biết mất rồi. Không hổ là học sinh xuất sắc. Mày cũng thật thông minh nha."

"Mày.. mày cũng đừng quá đắc ý. Tao nói cho mày biết, bố mày đã sắp bị nhà tao làm cho phá sản. Đây là kết cục mày dám đắc tội tao."

Tôi giả bộ ảo não:

"Sớm biết có loại chuyện tốt như vậy, tao nên đắc tội mày sớm hơn."

Tống Trầm hai lần liên tiếp kinh ngạc, sắc mặt trở nên xanh mét, tay hơi siết chặt nạng.

Tống Uyển vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn bình tĩnh lại.

Cô ta nói:

"Hứa Hoan, mày lấy lại vận may thì sao, thi tốt đến đâu thì như thế nào? Người có tiền giống như chúng tao, cho dù thi đại học kết quả bình thường. Chỉ cần có tiền, tao không cần quá để ý chuyện này, mọi thứ trong tương lai vẫn sáng chói. Mà mày cả đời này, cũng chỉ xứng làm công ăn lương ở trong công ty thôi."

"Nếu thi đại học tốt không có tác dụng gì, vậy cô ngược lại đừng cướp vận may thi cử của tôi. Cô nói ra có thấy hèn hạ hay không!"

Tôi không thèm nói nhảm với cô ta nữa, đi vào phòng thi, lưu lại hai anh em Tống gia sắc mặt cực kỳ khó coi.

Kỳ thi tuyển sinh đại học lần này của tôi mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.

Đầu óc của tôi cũng không đần độn như kiếp trước, tất cả kiến thức đều ghi tạc trong đầu. Cũng không giống như kiếp trước, vừa đến trường thi trên thì đau đầu, đau tay, dưới thì đau bụng. Ngay cả viết chữ hoàn chỉnh cũng khó khăn.

Mỗi một câu hỏi, tôi đều có một đáp án giải rõ ràng.

Mỗi chữ tôi nghĩ ra sẽ viết nó một cách vững vàng.

Tôi biết rằng tôi đã thay đổi hoàn toàn số phận tồi tệ của kiếp trước.

Còn lại mười năm phút trước khi kết thúc ngày thi đầu tiên. Tôi đã làm xong bài thi sớm và soát lại bài hai lần.

Giống như kiếp trước, tôi và Tống Trầm, Tống Uyển rất trùng hợp đều được phân vào cùng một phòng thi.

Tôi liếc mắt nhìn hai người Tống Trầm cùng Tống Uyển một cái.

Tống Uyển vẻ mặt nôn nóng, hết nhìn đông lại nhìn tây, lúc thì cắn đầu ngón tay, lúc thì xoay bút, tâm tư cơ hồ cũng không đặt ở trên đề thi.

Một năm nay, cô ta dựa vào cướp bóc vận may của tôi, không cần học tập cũng có thể thi được điểm cao.

Bây giờ cô ta không có vận may của tôi nữa. Trong bộ não trống rỗng, không thể giải bất cứ bài nào trong đề.

Tống Trầm so với cô ta tốt hơn rất nhiều, ba năm nay anh ta nghiêm túc học tập, thành tích vẫn luôn đứng đầu, kiếp trước còn thi đậu được vào đại học danh tiếng.

Cho dù anh ta bởi vì bị thương, trong khoảng thời gian gần đây không có tập trung học tập. Nhưng nền tảng vẫn ở đó, anh ta vẫn có thể dựa vào chính mình, thi đậu vào một trường học tốt.

Chỉ là, kiếp trước Tống trầm hủy tương lại tươi sáng của tôi. Tôi đương nhiên cũng phải tặng lại cho anh ta một phần quà lớn. Làm cho anh ta cả đời khó quên.

Sau khi xác nhận các đáp án không có vấn đề gì, tôi đã nộp bài thi trước thời hạn.

Tôi chạy nhanh về ký túc xá trước đây ở trường. Mười phút trước khi kết thúc kỳ thi, đem lễ vật Tống Trầm từng tặng cho tôi, toàn bộ ném vào cống thoát nước.

Tôi đã thử, tôi làm mất món quà của anh ta, thì hệ thống sẽ đưa ra trừng phạt.

Dựa theo như vậy thì lúc này đây cũng sẽ không ngoại lệ.

Lần này tôi ném tất cả những món quà hắn ta tặng tôi, có lẽ hình phạt của hệ thống với hắn ta sẽ rất nặng nề.

Đáng tiếc, tôi không có mặt trong phòng thi. Không thể tận mắt nhìn thấy sự kiện trọng đại này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play