Chanh Mật Ong

Chương 6


9 tháng

trướctiếp

Khánh im lặng chăm chú nhìn tôi một lúc lâu.

Tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn không yên, chẳng lẽ nó đã nhận ra gì đó rồi?

Đột nhiên, Khánh bật cười khẽ một tiếng. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh mắt nó hơi lóe lên, đôi mắt sâu thẳm như muốn khóa chặt lấy hồn tôi, mang theo chút nghiền ngẫm và hứng thú không dễ phát hiện.

Tôi ngẩn người nhìn vào đôi đồng tử màu nâu sẫm xinh đẹp ấy, toàn bộ suy nghĩ tại thời khắc này đều bị đứt gãy.

"Mày căng thẳng cái gì?" Lúc hỏi tôi câu này, khóe môi nó hơi nhếch lên, khiến cho nụ cười của nó có chút không đứng đắn, nhưng lại cuốn hút một cách kỳ lạ.

Tôi lắc đầu theo bản năng.

"Không... tao có căng thẳng gì đâu..."

"Được rồi, nếu mày không thích thì thôi." Gia Khánh cuối cùng cũng thu lại tầm mắt, nó vươn tay gõ nhẹ lên trán tôi "Tao cũng đâu có bắt ép mày, trông mày như thể sắp đi đánh nhau đến nơi ấy."

Tôi chỉ biết đứng im nhìn nó, bây giờ có nói gì cũng không ổn. Nếu tôi đồng tình thì chính là không muốn đi học chung với nó, mà nếu tôi phủ nhận thì không biết tiếp theo mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng nào.

Cũng may Gia Khánh không bắt tôi phải trả lời, nó khởi động xe, gật đầu với tôi:

"Tao về nhé."

"Ừ, mày đi cẩn thận nhé!" Tôi vội vã vẫy tay tạm biệt nó.

Gia Khánh cười cười:

"Nhà mày cách nhà tao có hơn 100 mét thôi, tao không xảy ra chuyện gì được đâu."

"..."

Tôi thấy từ lúc nói chuyện với Khánh, não của tôi bắt đầu offline rất thường xuyên.

.

.

"Chúc mừng mày đã thành công thu hút được sự chú ý của hotboy Nguyễn Hoàng Gia Khánh."

Tôi nhíu mày nhìn khuôn mặt gợi đòn của Trần Minh Tâm qua màn hình điện thoại, chỉ muốn chạy đến đấm nó một phát.

"Mày nói chuyện nghe như mấy bộ teenfic rẻ tiền ấy."

Thằng Tâm bĩu môi.

"Nói thì nói thế chứ mày cũng thích vãi *** còn gì?"

"À..." Tôi cố tình ngân dài câu nói, khóe miệng hơi cong lên "Đúng là nghĩ lại cũng thấy vui thật."

"Mày call cho tao để khoe đấy à?" Thằng Tâm trông như kiểu sắp nổi xung đến nơi "Thôi bố mày cúp máy."

"Không! Đừng có cúp!" Tôi vội ngăn nó lại "Tao định nhờ mày sáng mai qua chở tao đi học, tại xe tao vẫn chưa sửa xong."

Thằng Tâm cười đểu.

"Sao không nhờ bạn Gia Khánh của mày chở đi học ấy?"

"Mày điên à?" Tôi nhíu mày không vui nhìn nó, kết thúc đề tài này "Lúc nói chuyện với tao thì đừng có nhắc đến thằng khác, tao không thích mày nhắc đến thằng nào trước mặt tao đâu đấy."

"Mày ảo phim à Châu Anh?" Mặt thằng Tâm trông kỳ thị hết sức.

"Không... ha ha..." Cứ bao giờ nói chuyện với thằng Tâm là tôi lại bị nó chọc cười "Nhưng mà mai nhớ qua đón tao đấy, tao mua đồ ăn sáng cho."

"Nhớ rồi. Cúp máy nhé."

"Okay, chúc babe của anh ngủ ngon."

"Kinh vãi ***. Mai mày đi bộ đi học."

"Không... từ từ..."

.

.

Đúng 6h30, Trần Minh Tâm xuất hiện trước cổng nhà tôi.

Tôi lờ đờ xách cặp ra khỏi nhà, mệt mỏi trèo lên yên sau xe nó, hai mắt lại bắt đầu díp hết lại với nhau.

"Sao mày đến sớm thế?" Tôi vừa ngáp vừa hỏi nó.

"Tao cố tình đấy."

"..." Khốn nạn thật.

Chúng tôi đến trường lúc 6h40, còn tận 20 phút nữa mới vào lớp.

"Lần đầu tiên tao đến trường vào giờ này đấy!" Tôi tò mò nhìn nhà xe vắng tanh, cảm thấy thật là mới mẻ.

"Không bất ngờ lắm." Thằng Tâm nhếch môi, liếc tôi một cái.

"..."

Nó mà không chở tôi thì tôi đã ấn nó xuống đất đánh cho một trận rồi.

Chúng tôi vào lớp cất đồ, sau đó tôi dùng bạo lực lôi kéo Trần Minh Tâm đến văn phòng Đoàn lấy sổ đầu bài với tôi.

Vừa đi được một đoạn, đột nhiên có ai đó gọi tôi từ phía sau.

"Châu Anh!"

Tôi giật mình quay đầu lại. Gia Khánh vừa từ căng-tin đi ra, cạnh nó còn có vài thằng con trai lớp tôi.

"Hôm qua tao nhắn tin hỏi bài về nhà nhưng mày không rep." Khánh vừa nói vừa sải bước về phía tôi, giọng nói của nó có chút gì đó như là... giận dỗi?

Tôi sửng sốt nhìn nó.

"Mày có nhắn tin cho tao à?"

Khánh hơi nghi hoặc lấy điện thoại ra, nó lướt vài cái trên màn hình, sau đó đưa cho tôi xem. Màn hình hiển thị box chat có vài tin nhắn mà nó đã gửi, vẫn đang ở trạng thái unseen.

"Đây không phải account của mày à?"

"Ừ đúng rồi..." Tôi ngó qua một chút, ngơ ngác cho tay vào túi lấy điện thoại ra kiểm tra messenger.

Làm gì có inbox của Khánh nhỉ?

"Con ngu này!" Thằng Tâm gõ nhẹ vào đầu tôi "Kiểm tra tin nhắn chờ ấy."

"Ừ nhở." Tôi quên mất.

Thằng Tâm khẽ chậc một tiếng, cố tình nói to cho Gia Khánh nghe.

"Con Chanh có gần một trăm tin nhắn chờ trên mess, nó chẳng bao giờ chịu check đâu."

"Châu Anh là hotface à?" Giọng của Gia Khánh còn mang theo chút ngạc nhiên.

"Không phải đâu mày ơi." Tôi đánh khẽ vào tay thằng Tâm, giải thích với Khánh "Toàn mấy bà sales khóa học với tin nhắn từ mấy shop quần áo mĩ phẩm thôi, làm gì có ai nhắn tin cho tao."

"Mày có dám cho tao đọc đống tin nhắn chờ của mày không?" Thằng Tâm cười đểu nhìn tôi, nó giả vờ vươn tay muốn cướp lấy điện thoại trên tay tôi.

Tôi lùi ra phía sau mấy bước, lườm Tâm một cái cảnh cáo, sau đó ngẩng đầu lên nói chuyện với Khánh.

"Tao rep rồi đấy!" Tôi mỉm cười, nháy mắt với nó "Xin lỗi vì rep hơi muộn xíu."

Khánh nhướn mày nhìn thông báo mới trên mess, nó khẽ cười bấm vài cái lên màn hình.

[Mày rep muộn quá]

[Tao thiếu bài về nhà rồi còn đâu =((]

Tôi bật cười, đột nhiên muốn trêu nó.

[Thế thì tao đành phải ghi tên mày vào sổ đầu bài thôi chứ biết làm sao =))]

[Ơ đừng...]

Khánh nâng mắt nhìn tôi, nó vốn dĩ đã siêu đẹp trai, khi nhìn tôi chăm chú bằng ánh mắt cún con như vậy, độ sát thương X10. Đúng là trai đẹp không đáng sợ, trai đẹp mà biết rõ mình đẹp mới đáng sợ.

Tâm bên cạnh tôi thở dài một tiếng, nó dùng cái giọng rất lạ hỏi tôi:

"Mày có định lấy sổ đầu bài không?"

"Ôi tao quên mất!" Tôi tròn mắt nhìn thằng Tâm.

Nó nhíu mày kéo tay tôi, mất kiên nhẫn nói:

"Nhanh lên, sắp vào lớp rồi."

Tôi để yên cho Tâm kéo về phía văn phòng Đoàn, quay đầu lại nhìn Gia Khánh, tốt bụng nhắc nó:

"Lâm đang chép bài của tao đấy, nếu mày cần thì cứ chép chung với nó nhé!"

Khánh mỉm cười gật đầu, vẫy tay với tôi.

.

.

Trên đường về lớp.

"Lê Vũ Ngọc Châu Anh."

Đột nhiên Trần Minh Tâm gọi cả họ lẫn tên của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó.

"Gì?"

"Mày có để ý ánh mắt thằng Khánh nhìn mày không?"

"Nó nhìn tao làm sao?"

"Thằng Khánh nhìn mày giống như kiểu..." Tâm nhíu mày, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để mô tả chính xác "Như kiểu thợ săn nhìn con mồi ấy."

Tôi im lặng nhìn nó 2 giây, sau đó phá ra cười.

"Tao nghiêm túc đấy." Thằng Tâm không vui đánh mạnh vào vai tôi.

"Đau! Cái thằng này!" Tôi đánh lại nó "Nhưng mà nghe buồn cười vãi. Tao không nghĩ nó coi tao thành con mồi đâu."

Thằng Tâm lắc đầu ngao ngán nhìn tôi, trông nó y hệt mẹ tôi mỗi khi thấy tôi làm đổ vỡ cái gì trong nhà ấy.

"Đã ngu lại còn cứng đầu, tao cứu không nổi mày đâu."

Tôi biết điều chạy đến ôm tay nó, cười cười làm nũng.

"Kệ thằng Khánh đi mày, tao không thích lúc nào cũng phải tốn công suy đoán xem nó có ý gì. Đợi một thời gian là nó hết hứng thú với tao thôi."

Tần suất cái tên Gia Khánh xuất hiện trong cuộc sống của tôi mấy hôm nay quá nhiều, tôi cần phải tái thiết lập mọi thứ về với trật tự vốn có. Tôi không thích cảm giác có ai đó chi phối cuộc sống của mình, cũng không thích cảm giác cuộc sống của mình xoay quanh ai đó.

"Nhưng mà thực ra tao thấy Gia Khánh cũng được." Thằng Tâm lẩm bẩm.

Tôi nhướng mày nhìn nó.

"Tao tưởng mày bảo nó không đơn giản?"

Thằng Tâm nhìn tôi như nhìn một đứa thiểu năng.

"Tao chỉ bảo nó không đơn giản chứ có bảo nó tệ đâu? Nói thật thì kiếm được người như thằng Khánh hơi khó, ngoại hình thì khỏi phải bàn, học hành cũng được, biết chơi nhạc cụ và thể thao, quan trọng là nhà nó giàu vãi ***, nó không ngại để con gái đào mỏ đâu, vấn đề là đứa con gái đấy có đủ khả năng làm nó chịu chi tiền hay không thôi."

Sau đó, Trần Minh Tâm nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, nó chép miệng:

"Tao thấy mày có tiềm năng đấy." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp