Ảo Mộng

Tâm nguội lạnh


1 năm


Nhưng sau một ngày sau khi rời cung, Lý Hách đã chuẩn bị một món quà lớn cho ta.

" Nương Nương người đã trở về, tối hôm qua... Tối hôm qua bệ hạ lật ra tấm thẻ của Dung quý nhân, hôm nay đã được phong làm Dung quý phi. "

Ta ngừng tỉa cành hoa, quay người ném chiếc kéo sang một bên .

"Thật không? Có vẻ như tối qua Dung quý nhân đã làm Bệ hạ hài lòng. "

Ta nói quá thẳng thừng, tỳ nữ xung quanh ta thẹn thùng đỏ mặt.

" Nô tỳ nghe nói, ngày hôm qua chính là Hoàng thượng đến thăm Ngự lâm viên... "

" Khi Bệ hạ đi thăm Ngự lâm viên, tình cờ gặp một mỹ nữ tay không chơi đàn. Tiếng đàn quyến rũ. Nàng thanh tú hơn hoa… “

 “ Bệ hạ đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên. Bổn cung nói có đúng không ? "

" Nương nương thật thông minh. Người đã nói đúng. "

Ta cười thầm trong lòng, những cảnh tượng này ta đã sớm nằm mơ mỗi đêm cho nên bây giờ ta mới có năng lực biết trước tương lai.

" Chỉ là...nếu như nương nương đã sớm biết, vì sao không sớm chuẩn bị ? "

" Lan Nhược, ngươi có nghe nói ruồi không cắn được trứng liền ? "

" Quả trứng đã được vá này giống như một nhành hoa vô dụng, đáng lẽ nó phải được vứt đi từ lâu rồi. "

" Hoàng thượng giá đáo . "

Lý Hách đi đến, mang theo một đống bảo vật quý hiếm .

" Nghe nói hoàng hậu đã hồi cung, hạ triều xong trẫm liền tới đây. Gia đình thế nào rồi ? Nhạc phụ vẫn khỏe chứ ? "

Hắn nắm tay ta với ánh mắt thân mật như thể giữa chúng ta chưa từng có người chen chân.

" Hồi bẩm hoàng thượng, trong nhà hết thảy đều tốt, phụ thân còn khỏe mạnh, phục quốc mười năm nữa cũng không thành vấn đề . "

Có lẽ cha ta sẽ sống lâu hơn ngươi, tên Cẩu hoàng đế.

Ta cố nặn ra một nụ cười lạnh, lặng lẽ rút tay lại .

" Nghe nói tiểu Chu tướng quân cũng ở đây, hai người các nàng là huynh muội gặp lại nhất định có rất nhiều chuyện để hàn huyên. "

Thật kỳ lạ, ta có thể nghe thấy một chút ghen ghét trong giọng điệu của hắn ta.

" Thần thiếp vừa mới hồi phủ thì đụng phải nghĩa huynh. Sau vài câu hàn huyên, thiếp lên kiệu, cũng không nói gì quan trọng . "

Tuy nhiên, Lý Hách vẫn không bỏ qua.

" Tiểu Chu tướng quân lớn hơn Hoàng hậu ba tuổi, hiện tại đã ngoài hai mươi, ngay cả thê thiếp bên cũng không có. Thân là muội muội, nàng không thèm trông chừng hắn sao? "

Nghe điều này, ta lại có một chút hoài niệm.

Nhiều năm qua, Chu Dịch luôn ổn trọng, nho nhã. Ngoại trừ mối nhân duyên thời niên thiếu với biểu muội của ta kết thúc trong vô cớ, huynh ấy lạnh lùng như một hòa thượng không màng đến thế gian.

Ta vẫn nhớ như in ngày ta trở về nhà sau lễ đại hôn, trong phủ liền nhận được tin biểu muội sắp thành thân.

Chẳng lẽ, nhiều năm như vậy nghĩa huynh không chịu thành thân là bởi vì đối với biểu muội vẫn còn có hảo cảm sao ?

Không thể nào, biểu muội của ta đã sinh hai đứa con rồi. Nàng ta thực chất là một trà xanh rẻ tiền, lẳng lơ.

Chỉ là những nam nhân cương trực như Chu Dịch sao có thể thích hạng nữ nhân này ?

Ta đã suy nghĩ hàng ngàn lần dù vậy ta không muốn Lý Hách nhúng tay vào chuyện này .

Chó không nhất thiết phải giấu nước tiểu.

" Bệ hạ, chuyện gia đình của nghĩa huynh không phải là chuyện mà thiếp, một nữ tử có thể bàn luận. Hơn nữa, không phải ai trên đời cũng dễ dàng tìm được ý trung nhân. "

Nghe thấy giọng điệu mỉa mai của ta, Lý Hách hơi há miệng nhưng hắn không biết phải giải thích như thế nào.

" Hoàng hậu nhìn xem, đây là bảo bối từ Tây Vực dâng tặng. Trẫm đặc biệt chọn một ít cho nàng. Chiếc cốc tráng men này là tinh xảo nhất. Uống vài ly với nó hẳn là rất tuyệt . "

Ta cầm lấy chiếc cốc, nhìn nó vài lần. Quả thật nó trong suốt như pha lê, nhỏ nhắn và tinh xảo .

" Hoàng hậu thích? Xem ra Dung phi đoán không sai, các ngươi nữ nhân đều thích loại này đồ vật tinh xảo…"

Cho dù hắn có tâng bốc đến đâu, mặt ta vẫn trở nên cứng lại sau khi nghe câu này.

Những gì Lý Hách đưa cho ta thực sự đã được chọn bởi một nữ nhân khác !

Cứ như thể họ là một đôi phu thê thâm tình, thương xót trao cho ta một chút tình thương nhỏ.

Ta, Chu Ngọc Mẫn, trở nên đáng thương như vậy từ khi nào vậy ?

Mối quan hệ phu thê kéo dài 6 năm tới thời điểm này thật nực cười .

Ta kìm nén cơn giận của mình, mỉm cười nhận món quà rồi nhìn Lý Hách rời khỏi cửa cung.

Không cần đoán cũng biết, hắn nhất định lại đi Bảo Thúy cung.

Nơi ở của Dung quý phi.

" Lan Nhược. "

Ta ngồi trong bóng tối, âm thanh vang vọng trong cung Tiêu Phượng trống rỗng, cô quạnh.

" Nô tỳ tới rồi. "

" Bổn cung nghe nói ngươi có một con mèo lông dài màu trắng, phải không ? "

" Dạ, nó đang được nương của nô tỳ trông coi, Tuyết Nhi không quậy phá hơn nữa nó còn có thể bắt chuột . "

" Thật tốt! Cho nó cái ly tráng men này. Nó rất phù hợp với Tuyết Nhi để xem như một cái bát ăn cơm. "

Ta nở một nụ cười.

Ta không nhặt đồ thừa của người khác !


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play