Lục Vũ Thần buông Doãn Mộ Tư rời đi.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ của Doãn Mộ Tư, hắn rời khỏi nhà họ Doãn không nói một lời.

Doãn Mộ Tư tự hỏi cô đã trút hết nỗi lòng có khiến Lục Vũ Thần thay đổi hay không, nhưng bản thân cô sẽ không lấy lòng hắn như trước đây nữa.

Nếu Lục Vũ Thần không thể lay động cô có cố gắng cũng vô ích, nếu hắn không nhận ra bản thân làm sai, những chuyện như vậy sẽ tiếp tục xảy ra.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không bị hắn bức chết, cũng bị hắn bức đến phát điên.

Lúc ăn cơm, bảo mẫu nhìn thấy Doãn Mộ Tư đã bình tĩnh trở lại, chỉ là gương mặt có chút ũ rũ liền quan tâm hỏi:"Tiểu thư, hai người cãi nhau sao?"

Lục thiếu gia khi nãy còn muốn ở lại ăn cơm, còn có ý định lưu lại Doãn gia chăm sóc tiểu thư. Nhưng sau khi rời khỏi phòng ngủ, gương mặt ủ rũ không kém tiểu thư mà rời đi, nên bà đoán hai vợ chồng trẻ lại lời qua tiếng lại.

Doãn Mộ Tư sợ bảo mẫu lo lắng chỉ lắc đầu:"Không có."

"Lục thiếu gia còn nói ở lại ăn cơm, thoáng cái lại đi mất."

Doãn Mộ Tư trầm mặc không đáp.

Bảo mẫu lại nói:"Không biết Lục thiếu gia có quay lại chăm sóc tiểu thư không?"

Doãn Mộ Tư không nghĩ nhiều liền đáp:"Tùy anh ấy."

Hắn muốn đến thì đến, không muốn đến thì không ai ép.

Bảo mẫu lắc đầu, rõ ràng đang chiến tranh lạnh.

"Tiểu thư mấy ngày này nên ở Doãn gia dưỡng bệnh, hôm qua tôi đã nói với Lục thiếu gia rồi, khi nào tiểu thư khỏe thì sẽ quay về Lục gia."

"Tiểu thư, lần về này chúng ta mời thầy Từ Trúc đến Lục gia một chuyến, để nhờ ông ấy xua đuổi tà khí tại Lục gia."

Doãn Mộ Tư nghe xong liền lắc đầu không cần nghĩ:"Lục Vũ Thần sẽ không cho phép đâu."

Bảo mẫu nhớ đến câu nói của Lục Vũ Thần lúc nãy "trên đời không có loại tà khí ma quỷ đó" liền tối sầm mặt lại:"Nếu Lục thiếu gia không đồng ý, tiểu thư cũng không nên quay về Lục gia nữa, tôi tin nếu Doãn lão cũng không muốn tiểu thư đến sống một nơi đầy tà khí ma quỷ, đâu phải nơi để cho con người ở."

Doãn Mộ Tư cảm thấy bảo mẫu nói cũng không sai, nơi đó đúng là không phải của con người, sau đó cô liền đáp:"Con sẽ thử nói chuyện với anh ấy."

Bởi vì, nếu cô không tận mắt nhìn thấy, cô cũng không đồng tình với việc xua đuổi tà ma kia lắm.

Nghĩ đến việc phải quay lại nơi đó, chung sống với thứ khủng khiếp đó luôn vây quanh mình, Doãn Mộ Tư không khỏi khiếp đảm.

Thật lòng mà nói, nếu không trừ tà, cô cũng không dám quay về sống nơi đó.

Ăn cơm xong, Doãn Mộ Tư vào phòng của Doãn Sâm tìm một số sách vở, nhìn thấy tấm ảnh hai cha con trong khung ảnh, Doãn Mộ Tư cầm lên, nhịn không được liền nói:"Ba, sao ba còn chưa tỉnh lại với con."

Cô nhớ khi còn bé, Doãn Sâm rất nghiêm khắc dạy dỗ cô, hóc mắt đỏ lên:"Ba, con xin lỗi vì năm đó không nghe lời ba, nếu thời gian có thể quay lại, con nhất định sẽ làm một đứa con gái như ba kỳ vọng."

Nếu thật sự thời gian quay trở lại, cô sẽ không để bản thân yếu ớt như hiện tại.

Trước đây, Doãn Mộ Tư yêu Tống Tư Hàn, cô cảm thấy chỉ cần có anh, cô không cần phải học cái gì cả, chỉ cần gả cho anh sinh con giúp anh nuôi con lớn, anh sẽ là người gánh vác giúp cô mọi việc, sẽ là nơi ấm áp an toàn nhất cho cô và các con.

Hiện tại cô mới hiểu được, người để cô dựa dẫm vô điều kiện chỉ có ba của cô, còn lại đều phải dựa vào bản thân mình.

Như Hàn Dĩnh, Cố Triết từng thật lòng yêu cô ấy, dùng mọi cách lấy lòng cô ấy. Cố gia là gia tộc lớn, không muốn qua lại với quan chức nên ra sức ngăn cản, nhưng hắn kiên quyết cưới Hàn Dĩnh cho bằng được, một mình chống đối cả gia tộc. Tình yêu mạnh mẽ như vậy, mấy năm qua người nhà họ Cố còn chưa ai dám động đến Hàn Dĩnh, vì Cố Triết không để cô phải chịu ủy khuất nào.

Nhưng hiện tại thì sao?

Lòng người liền thay đổi.

Vì vậy đừng bao giờ chọn dựa dẫm vào bất cứ ai, cho đến cuối cùng thứ duy nhất ta có thể dựa vào chính là bản thân, bản thân càng mạnh hơn, cuộc đời sẽ càng tuyệt vời hơn.

Cô lấy một chút sách, sau đó liền quay về phòng mình, nhìn thấy di động của cô được Lục Vũ Thần mang đến để ở trên bàn.

Cô mở điện thoại ra, có rất nhiều cuộc gọi chưa nhận, nhiều nhất là của Từ Oánh, sau đó là Sandy, Hàn Dĩnh và Hàn Thương Nguyên.

Cô nhắn tin cho Từ Oánh, xin lỗi về cuộc hẹn, Từ Oánh hiện không có trên mạng nên không thấy trả lời.

Sau đó nghĩ một lúc, cô liền gọi cho Sandy, cô muốn biết đêm hôm đó xảy ra cái gì. Dù sao Sandy cũng chưa từng lừa gạt cô, chỉ là nói hay không nói mà thôi.

Sau đó cô mới biết cô uống say quá, cận vệ bước ra đón cô, nhưng cuối cùng người mang cô đi lại là Hàn Thương Nguyên.

Sau đó, cô lại nhắn tin cho Lục Hân Nghi, Lục Hân Nghi cũng không giấu cái gì mà tường thuật lại chuyện càng gỡ của cô đêm đó.

Lục Hân Nghi còn tường tận nói về việc Hàn Thương Nguyên đưa cô về, vệ sĩ đi theo phía sau bỗng nhiên bị tông xe nên mất dấu, sau đó mới phát hiện cô đã về Doãn gia.

Doãn Mộ Tư lại nghĩ là trùng hợp bị tai nạn, Hàn Thương Nguyên đưa cô về Doãn gia thì có gì là không được.

Cô thật sự xem Hàn Thương Nguyên như anh trai, anh cũng là anh trai của Hàn Dĩnh bạn thân từ bé của cô. Những kỉ niệm ngày bé vẫn còn lưu lại trong kí ức, anh là một người chững chạc và rất đáng tin tưởng.

Nhưng hiện tại cô cũng không biết phải nói cái gì với anh, nên quyết định không gọi đến anh.

Doãn Mộ Tư nhìn chằm chằm điện thoại tìm kiếm cái gì đó để hoạt động, không muốn ngừng lại.

Cô nhớ đến hôm ở trường súng, Hàn Dĩnh đã trực tiếp cắt đứt quan hệ với Cố Triết, nhưng cô hiểu trái tim Hàn Dĩnh luôn không nỡ buông, Doãn Mộ Tư lo lắng gọi cho Hàn Dĩnh.

Hàn Dĩnh bị Hàn Thương Nguyên mang về Hàn gia nhốt lại không cho bước ra khỏi cửa.

Từ hôm đó đến nay Cố Triết cũng không hề gọi điện tìm Hàn Dĩnh huống hồ gì đến Hàn gia tìm, nên lệnh cấm Cố Triết đến gặp của Hàn Thương Nguyên là dư thừa.

Thật ra Hàn Dĩnh biết, Hàn Thương Nguyên sợ cô về Cố gia bị Cố Triết ủy khuất, sợ cô nghĩ quẩn nên mới dùng cách nghiêm khắc giữ cô lại Hàn gia.

Trớ trêu là người hầu thân cận của cô ở Cố gia báo lại, từ hôm đó đến nay Cố Triết cũng chỉ về nhà thay quần áo, không đêm nào ngủ lại.

Đúng như Doãn Mộ Tư lo lắng, lần này Hàn Dĩnh đã đẩy Cố Triết đi xa hơn, lại cách Bach Giai Giai càng gần hơn.

Hai bên không ai nhượng bộ, nhưng người tổn thương chỉ có Hàn Dĩnh, Cố Triết một mực ở bệnh viện chăm sóc Bạch Giai Giai.

Lúc Doãn Mộ Tư gọi tới, Hàn Dĩnh cũng không muốn tới:"Tớ cứ yên lặng trì hoãn, xem anh ta có thể khi nào sẽ tìm tới, ít nhất cũng phải gặp lại một lần."

Doãn Mộ Tư liền hỏi:"Đến tận hôm đó anh Cố Triết vẫn còn tự tin bản thân trong sạch, tớ cảm thấy có lẽ bọn họ vẫn chưa thân mật, câu cứ thế từ bỏ sao?"

"Mộ Mộ,cậu cảm thấy tớ vẫn còn cần anh ta sao?"

Doãn Mộ Tư không biết phải trả lời thế nào.

Thanh âm giọng nói của Hàn Dĩnh khàn khàn:"Tớ đã cho người theo dõi bọn chúng, nếu hắn thật sự dám cùng tiện nhân đó lên giường, tớ sẽ khiến anh ta và tiện nhân đó thân bại danh liệt, bọn chúng khiến tớ đau một, tớ lập tức trả gấp mười."

Cô không biết an ủi Hàn Dĩnh ra sao, oán hận trong lòng cô ấy hiện tại không thể dùng lời lẽ xoa dịu.

Nếu thật sự cô cũng đi vào bước đường này, cô sẽ chọn ly hôn.

Nhưng dù sao cô cũng không phải là Hàn Dĩnh, thân là bạn thân cô sẽ ủng hộ và giúp sức, không muốn thay cô ấy quyết định cái gì…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play