Từ Oánh nhận được tin báo của Lục Hân Nghi nhờ giúp đỡ liền chạy đến bệnh viện, đêm qua cô gọi điện mãi nhưng không liên hệ được với ai, sau đó Hàn Dĩnh mới kể lại chuyện đêm qua mới thở phào.

Nhưng cả ngày không gọi được cho Doãn Mộ Tư, hiện tại lại nhận được tin nhắn của Lục Hân Nghi liền chạy như bay đến bệnh viện.

Nhìn cô bạn thân ngồi thất thần trong phòng bệnh, Doãn Mộ Tư thần sắc trống rỗng, ánh mắt vô hồn bất động không nhìn Từ Oánh.

"Mộ Mộ, cậu làm sao vậy, mau nói cho mình biết xảy ra chuyện gì, có mình sẽ ở bên cậu, có phải Lục Vũ Thần đánh cậu không?"

Tứ Oánh nhìn thấy bạn thân của mình trở nên như vậy liền đau lòng muốn chết.

Cô quan sát Doãn Mộ Tư cũng không giống như bị đánh, trên trán có một vết trầy nhẹ, ngoài ra không có dấu vết gì. Dưới chân không mang dép, trên đầu gối có vết thương bầm tím, nhưng giống như là bị ngã.

Từ Oánh không biết phải làm thế nào, liền gọi điện cho Hàn Dĩnh nói tình hình.

Lúc Từ Oánh tắt điện thoại, nghe Doãn Mộ Tư đột nhiên nói mấy câu, gương mặt Từ Oánh trắng bệch ra, nắm lấy tay Doãn Mộ Tư:"Mộ Mộ, cậu nói cái gì?"

Doãn Mộ Tư lại trưng ra bộ dạng mất hồn, không nói thêm câu nào nữa.

Trong đầu Từ Oánh cứ lặp đi lặp lại câu nói của Doãn Mộ Tư:"Cậu đã gặp ma chưa?"

Cô vẫn nắm chặt tay Doãn Mộ Tư không rời ra, cởi chiếc áo khoác của mình che chắn cho bạn thân, lúc này mới nhận ra Doãn Mộ Tư đang mặc áo ngủ, quá mong manh

Người đến là Hàn Thương Nguyên vì Hàn Dĩnh bị Hàn Duật cấm túc ở nhà, cấm tuyệt đối việc gặp lại Cố Triết.

Hàn Thương Nguyên bước vào, Doãn Mộ Tư vẫn ngây người ngồi trên ghế, không chớp mắt, hỏi cũng không trả lời, như người mất hồn.

Từ Oánh hốc mắt đỏ bừng, đưa mắt nhìn Hàn Thương Nguyên.

Từ khi gặp lại cô, tuy cô có vẻ hơi gầy nhưng da dẻ hồng hào, sáng bóng, trên gương mặt tươi vui.

Nhưng hiện tại, sắc mặt của cô tái trắng bệch, môi tím tái, ngũ quan xám xịt.

"Oánh Oánh, chúng ta đưa Mộ Mộ về nhà trước." - Hàn Thương Nguyên xót xa nhìn cô, muốn bế cô đi về nhà trước.

Doãn Mộ Tư nghe một chữ "nhà", toàn thân cứng ngắc, ánh mắt xáo động, tràn đầy phòng bị, cô co chân lên, ôm lấy bàn chân.

"Mộ Mộ, anh đưa em về Doãn gia, tin tưởng anh, được không?" - Hàn Thương Nguyên ngồi xổm dỗ dành cô, giống như dỗ dành một đứa bé.

Toàn thân Doãn Mộ Tư lúc này mới thả lỏng, ánh mắt nhìn về Hàn Thương Nguyên, giống như nhận ra cái gì đó… Doãn Mộ Tư lập tức ôm lấy anh, khóc rống lên như một đứa trẻ tìm được người thân.

Cơ thể anh cứng đờ, trong lòng đầy xót xa… anh đưa tay vỗ lưng cô nhè nhẹ an ủi, không hỏi bất cứ lời nào, chỉ yên tĩnh nghe cô khóc. Từng tiếc nấc của cô khiến trái tim anh như xát muối, anh không thể đứng yên nhìn cô đau khổ nữa, anh phải dành lấy cô… không yêu anh cũng được, chỉ cần bé con Mộ Mộ của anh phải hạnh phúc.

Cô bé năm nào gặp anh luôn mỉm cười hạnh phúc, hôm nay lại ôm anh khóc đến tê tâm liệt phế.

Ba người quay về biệt thự nhà họ Doãn, bảo mẫu nhìn thấy Hàn Thương Nguyên bế Doãn Mộ Tư bước vào, còn bé Từ Oánh đi phía sau liền không khỏi thắc mắc.

"Tiểu thư chúng tôi làm sao vậy?"

Từ Oánh không biết phải trả lời ra sao?

Hàn Thương Nguyên bước vào bên trong, đặt cô ngồi xuống ghế sopha, lúc này Doãn Mộ Tư đã ngừng khóc, trở lại vô hồn như lúc đầu.

Bảo mẫu của Doãn Mộ Tư nhìn thấy sự khác thường của tiểu thư nhà của họ liền ngây người, sau đó hỏi Từ Oánh từ lúc gặp có nghe cô nói cái gì không?

Từ Oánh thành thật kể lại Doãn Mộ Tư chỉ một lần hỏi cô có gặp ma chưa?

Nghe vậy, bảo mẫu liền đi gọi một cuộc điện thoại, người bà gọi là một người quen cũ của Doãn gia là thầy Từ Trúc, nói qua một lần về việc của Doãn Mộ Tư, thầy Tư Trúc liền trầm mặt, báo lại lập tức đến nơi để xem qua.

Lúc thầy Tư Trúc đến nơi, ông nhìn Doãn Mộ Tư ngũ quan xám xịt, đặc biệt ấn đường hiện đã biến thành màu đen, chính là trúng tà.

Thầy Tư Trúc nhìn bảo mẫu nhẹ nhàng thở ra, nhìn sắc mặt trầm trọng của bà ta liền nói:"Trúng tà khí, không cần quá lo lắng."

Hàn Thương Nguyên tuy làm trong quân đội, nhưng những chuyện tà khí này không phải là chưa gặp, nên không xen vào.

Còn Từ Oánh nghe danh của thầy Từ Trúc đã lâu, nên cực kỳ tin tưởng.

Bảo mẫu liền thở ra:"Vậy làm phiền Thầy giúp đỡ."

Thầy Tư Trúc cầm lên bát tự, tử vi của Doãn Mộ Tư đặt lên bàn, sau đó lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, lấy những vật trừ tà bên trong trải ra trên bàn. 𝐓r𝙪yện hay? 𝐓ìm ngay 𝘁rang chính ﹏ 𝐓𝚁ÙM 𝐓𝚁U𝓨ỆN.vn ﹏

Doãn Mộ Tư bắt đầu động, nhìn thấy những thứ trong hộp có vẻ sợ hãi, lập tức co người lại trên ghế sopha, ánh mắt nhìn thầy Tư Trúc đầy sự đề phòng.

Ông ta cầm tờ lá số tử vi của Doãn Mộ Tư, lấy trong hộp thêm mấy tờ trừ tà dán lên chuông đồng, lắc trên đầu Doãn Mộ Tư từng tiếng leng keng, miệng niệm chú không ngừng.

Ông nói bảo mẫu nhanh chóng nhặt cành cây bồ đề quất nhẹ vào lưng Doãn Mộ Tư.

Rất nhanh, Doãn Mộ Tư thở mạnh, hai mắt nhắm lại, nhanh chóng thiếp đi.

Thầy Từ Trúc gật đầu liền nói:"Được rồi, để cô ấy ngủ một giấc, tà ma đã giải trừ."

Sau đó ông ta lại trầm ngâm:"Tuy nhiên, tâm bệnh không liên quan đến tà ma… chỉ mong có người thân bên cạnh an ủi, hoặc giả ai trói người đó phải mở."

Bảo mẫu gật đầu, cảm ơn thầy Từ Trúc, chỉ cần không dính tà ma, còn lại bệnh tật sẽ từ từ chữa trị.

Hàn Thương Nguyên vẫn im lặng quan sát, hiện tại liền đứng lên đi về phía Doãn Mộ Tư, bế cô đang ngủ say lên nói:"Tôi đưa cô ấy về phòng ngủ."

Bảo mẫu nghĩ lại dù gì Doãn Mộ Tư cũng đã kết hôn, để một nam nhân khác ôm ấp thì không tốt, nhưng nhìn Hàn Thương Nguyên phát ra khí thế bức người, cũng không dám lên tiếng.

Liền sau đó, Hàn Thương Nguyên bế Doãn Mộ Tư đi về phía phòng ngủ của cô.

Từ Oánh nhìn thân hình cao lớn của Hàn Thương Nguyên bế Doãn Mộ Tư đi lên lầu, thầm thở dài:'Số phận thật trớ trêu."

Nếu ngày đó Doãn gia gặp nạn, anh Thương Nguyên của bọn họ quay về đúng lúc, thì có lẽ hiện tại bọn họ đã thành một đôi.

Chỉ tiếc, hiện tại đã muộn rồi.

Hàn Thương Nguyên bế Doãn Mộ Tư vào phòng ngủ không bao lâu thì Lục Vũ Thần đi cũng Lục Hân Nghi đến Doãn gia.

Ở Doãn gia hiện tại, Doãn Sâm nằm viện, Doãn Mộ Tư đi lấy chồng nên quyền hạn là quản gia nắm giữ lo liệu trong ngoài tại Doãn gia.

Nên đối với việc vì sao tiểu thư của họ đến nhà họ Lục, lại bị nhiễm tà ma quay về, bà cũng muốn quản.

Tuy nhiên, sắc mặt của Lục Vũ Thần rất xấu, khí chất bức người lạnh lẽo của hắn quá mạnh mẽ đến mức người bình thường căn bản không có dũng khí nhìn hắn.

Nhưng bảo mẫu của Doãn Mộ Tư lại là người rất bình tĩnh, trong phòng Doãn Mộ Tư còn có Hàn Thương Nguyên, chỉ e dễ gây hiểu nhầm.

"Lục thiếu gia, sao lại đến nơi này."

Lục Vũ Thần dùng ánh mắt sắc bén nhìn bảo mẫu và Từ Oánh, sau đó dán lên người Từ Trúc dò xét.

Lục Hân Nghi lúc này cười cười:"Lục thiếu gia lo lắng cho Lục phu nhân nên sang nơi này xem cô ấy. Lục phu nhân ở đâu rồi, sao không thấy cô ấy."

Bảo mẫu liền đáp:"Tiểu thư nhà chúng tôi đang ngủ trên lầu, mời Lục thiếu gia và tiểu thư ngồi xuống uống nước, đợi tôi đi gọi người."

Ánh mắt sắc bén Lục Vũ Thần nhìn bảo mẫu liền nói:"Không phiền, tôi tự lên gọi cô ấy."

Không đợi ai ngăn cản, Lục Vũ Thần trực tiếp bước lên lầu.

Chồng vào phòng của vợ, ai dám cản.

Lục Hân Nghi nhanh chóng chạy theo phía sau lưng chú nhỏ.

Bảo mẫu liền lo lắng nhìn lên khẽ nói:"Lục thiếu gia bản tính đa nghi, chỉ e có chuyện khó xữ."

Từ Oánh an ủi:'Bác yên tâm, anh Thương Nguyên là người đàng hoàng, con tin chắc anh ấy sẽ không làm gì quá hạn."

Trên thực tế, khi Lục Vũ Thần vừa bước vào cửa, Hàn Thương Nguyên đã biết rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play