Lục Hân Nghi nhanh chóng đổ một đống loại dưỡng da, chống nắng xuống bàn nói:"Cô nhỏ bôi kem chống nắng, mặc áo, đội nón vào rồi hãy ra ngoài, đừng để da bị cháy."
"Là ý của hắn hay của cháu?" - Doãn Mộ Tư cười lạnh.
"Tất nhiên là… là ý của chú nhỏ rồi, tuy chú nhỏ không nói ra nhưng cháu lớn lên với chú nhỏ, sao không thể hiểu ý được." - Lục Hân Nghi cười cười.
"Vậy là cháu đoán?"
Lục Hân Nghi:"..."
Quả nhiên là đúng, hắn ta mà quan tâm đến cô?
Doãn Mộ Tư bắt đầu bôi kem chóng nắng, mặc áo tay dài, đội nón, đeo kính râm,... đi ra giữa sân
Bên này, Lục Vũ Thần mở camera, nhìn một cảnh tưởng nhàn hạ đến nao lòng.
Một cô gái ngồi trên ghế, được vũ trang đầy đủ, còn có một chiếc quạt di động cỡ lớn đang chạy hết công suất. Cô như một nàng công chúa, ung dung ngồi đọc sách, không chút ưu phiền.
Ai cho cô ta ngồi, ai cho mở quạt… xem ra Lục Hân Nghi muốn đi tập huấn thêm lần nữa.
Khoảng chưa đầy năm phút sau, sách và quạt bị tịch thu, ngay đến cái ghế cũng bị người hầu lấy đi.
Doãn Mộ Tư đứng dưới nắng suy nghĩ, bản thân đã làm sai cái gì?
Không có quạt, cô đi vào bóng râm nhưng vẫn không thể xoa dịu được cơn nóng bức, người cô đã thấm ướt mồ hôi.
Lúc này, bên dưới tay cô có một bàn tay bé nhỏ nắm lấy.
Doãn Mộ Tư cúi đầu, nhìn thấy Tiểu Vũ đầu đội nón kết chạy tới chỗ cô, Lục Hân Nghi đang bung dù che chắn, sợ nhóc con trúng nắng.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn cậu nhóc liền mỉm cười như không hề gì:'Tiểu Vũ, sao con ra đây, ngoài này nóng lắm."
Tiểu Vũ liền ghi vào bảng, đưa về phÍa Doãn Mộ Tư:"Mẹ, Vũ Vũ đói bụng."
Doãn Mộ Tư nhìn về phía Lục Hân Nghi, nhận được cái nháy mắt của cô cháu gái.
Cô ôm Tiểu Vũ vào lòng nhẹ nhàng cười, gương mặt cậu nhóc vừa bảnh trai vừa đáng yêu:"Tiểu Vũ muốn ăn gì nào?"
Cậu nhóc liền gật gật đầu, ôm lấy mẹ Doãn. Ý là mẹ nấu gì nhóc cũng đều thích ăn.
"Ngoan quá, vậy chúng ta gọi cho ba nha."
Tiểu Vũ liền gật đầu.
Doãn Mộ Tư hôn lên má Tiểu Vũ, sau đó nhấn số gọi cho Lục Vũ Thần, cô muốn hỏi xem thật ra cô đã làm sai cái gì?
Bên này, Lục Vũ Thần nhìn chằm chằm vào chai nước hoa mà Sandy để lại, mấy tháng trước nhờ mua, chắc chắn là muốn mua cho Tống Tư Hàn.
Lúc này, Doãn Mộ Tư gọi điện đến.
Lục Vũ Thần nhìn thoáng qua điện thoại rồi bắt máy:"Chuyện gì?"
Lúc đầu, Doãn Mộ Tư còn muốn chất vấn lý do bị phạt, nhưng nghe giọng nói lạnh nhạt này liền nuốt vào trong bụng, lúc này cô không thể tìm đường chết, phải lấy lòng hắn mới là đúng đắn.
Doãn Mộ Tư nhìn Tiểu Vũ đang mong chờ, cô không thể lợi dụng cậu nhóc được, làm như vậy chỉ khiến Lục Vũ Thần ghét cô hơn.
"Ông xã, buổi tối muốn ăn cái gì?"
Lục Vũ Thần nhếch môi, sau đó nhìn vào chai nước hoa liền nói:"Hiện tại chưa nghĩ ra, tiếp tục đứng yên ở đó, khi nào nghĩ ra tôi sẽ báo."
Nghĩ ra sẽ báo… ý là cô phải đứng đến khi nào hắn hài lòng.
Lục Hân Nghi xụ mặt, rõ ràng yêu người ta muốn chết, đêm qua thức cả đêm chăm sóc, buổi sáng tự tay xuống bếp nấu cháo, tự tay đút cháo… ngoảnh mặt một cái làm phát tiết.
"Hân Nghi, cháu đưa Tiểu Vũ vào nhà đi, ở đây nắng lắm."
Nhưng bàn tay Tiểu Vũ ôm chặt lấy cô không buông.
Tiểu Vũ không giống những đứa trẻ khác, thay vì cưỡng chế ép buộc cô liền mềm mỏng dỗ dành.
Nhưng nói cách nào, cậu nhóc cũng không chịu buông, gương mặt lúc này đã nổi lên sự phẫn nộ không nhỏ. Nếu như cậu nhỏ nói được, chắc chắn sẽ tự gọi điện mà giằng co với hắn. Doãn Mộ Tư rất cảm động tình cảm mà Tiểu Vũ dành cho mình, nhưng cô không thể nuông chiều theo nhóc, nắng mùa hè rất độc, cô hiện tại đã cảm thấy rất chóng mặt rồi.
Chưa kể, nếu vì cô mà cậu nhóc bị ốm thì cô sẽ rất đau lòng, còn phải chịu trận lôi đình từ Lục Vũ Thần.
Lúc cô muốn ngồi xuống thuyết phục Tiểu Vũ thêm mấy câu, toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi, hô hấp bỗng trở nên nặng nề, trước mắt tối đen.
Doãn Mộ Tư không đứng vững té xĩu xuống đất khiến Lục Hân Nghi và Tiểu Vũ hoảng hốt, người hầu nhanh chóng bế cô vào trong nhà.
Lục Hân Nghi vội vàng gọi điện cho Lục Vũ Thần:'Chú nhỏ, Mộ Mộ ngất xỉu rồi… thân nhiệt hiện tại đã qua 41 độ."
Bình thường con người đến 40 độ chính là đã nguy hiểm rồi, thân thể sốt đến hơn 41 độ nếu không hạ sốt tức thì liền ảnh hưởng đến thần kinh, còn có thể co giật.
Giọng nói của Lục Hân Nghi run lên, lo lắng tột độ.
Lục Vũ Thần nhanh chóng bước ra khỏi Lục thị, lên xe phóng nhanh về nhà, giọng nói gấp gáp:"Mặc kệ các người dùng cách gì, mau chóng hạ thân nhiệt của cô ta xuống."
Tầng Hải Châu nghe điện thoại xong nhanh chóng như bay lao đến Nam Sơn Diamond…
Đến nửa đêm, Doãn Mộ Tư mới ổn định trở lại, cơ thể lúc lạnh lúc nóng, đầu óc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, trên người mồ hôi đầm đìa, quần áo vừa thay lại thấm ướt, lại thay thêm vài bộ khác, có ai dùng khăn ấm lau trên người cho cô, nhưng hai mắt nặng nề không thể nhấc lên.
Buổi sáng, Doãn Mộ Tư mở mắt liền nhìn thấy Tiểu Vũ ngồi một bên, đang chăm chú nhìn cô, gương mặt xị xuống.
Thấy cô tỉnh, nhóc con liền đưa tay lên trán thăm dò, rồi lại tự đưa lên trán nhóc, cảm thấy nhiệt độ ổn định gương mặt mới giãn ra.
Sau đó, cậu nhóc chạy ra khỏi cửa phòng.
Cô muốn ngồi dậy một chút nhưng toàn thân mềm nhũn, không có chút sức sống, bên ngoài cửa nhìn thấy Tiểu Vũ đang kéo Lục Vũ Thần bước vào.
Nhìn thấy Lục Vũ Thần, cơ thể Doãn Mộ Tư bỗng nhiên có chút phòng bị.
Hắn sải đôi chân dài đi tới chỗ cô, trên người mặc, bộ pijama màu xanh đậm, nhưng cũng không thể che giấu khí thể cao quý của hắn.
Một bàn tay chạm vào trán cô, dừng lại một chút rồi lại lấy ra, tiếp theo trước mắt cô đưa ra hai ngón tay xinh đẹp.
"Bao nhiêu?"
Doãn Mộ Tư:"..."
Đang nghĩ cô bị sốt đến hư não rồi?
"Hai."
Lúc này gương mặt hắn mới có chút an tâm, sau đó để ý bộ dạng của cô liền hỏi:"Cô muốn ngồi dậy?"
Doãn Mộ Tư gật đầu.
"Ngồi dậy làm gì, cứ nằm yên đó."
Doãn Mộ Tư:"..."
"Tôi biết cô bị ngốc, nhưng hiện tại là lãnh ngộ quá cao… phơi nắng thôi mà phơi suýt chết, khó chịu không biết nói ra à?" - Lục Vũ Thần lạnh giọng.
"Lục bang chủ đã hạ lệnh phạt vô cớ, tôi sao dám chống đối."
"Vậy phạt cô đi chết, cô cũng nghe sao?"
"Tất nhiên nghe, anh muốn tôi chết, không nghe cũng phải chết."
Ánh mắt Lục Vũ Thần có chút giận dữ nhìn cô, cả hai im lặng đến đáng sợ.
"Tôi muốn đi vệ sinh."
Lúc này Lục Vũ Thần bày ra vẻ chán ghét:"Phụ nữ thật phiền phức."
Doãn Mộ Tư:"..."
Chẳng lẽ đàn ông không có loại phiền phức này…
Lục Vũ Thần khom thân thể cao lớn, duỗi tay ôm lấy cô nhấc ra khỏi giường.
Doãn Mộ Tư không nghĩ Lục Vũ Thần lại hầu cô như vậy, theo bản năng vươn đôi tay ôm lấy cổ hắn, ánh mắt nhìn chăm chăm lấy gương mặt góc cạnh xinh đẹp trai đến mê muội.
Ngồi trên toilet, cô cảm thấy cảm giác không chân thật… đại ác ma lại bế cô đi WC.
Sau khi ra khỏi toilet, Lục Vũ Thần lại bước đến bế cô lên, lần này cô nép vào lồng ngực rắn chắc kia, không dám nhúc nhích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT