Doãn Mộ Tư vội vàng rụt tay lại, hắn gọi cô là “Doãn tiểu thư” là đang có ý khiến mọi người hiểu nhầm mối quan hệ giữa cô và hắn.

Lúc này, Tống Tư Hàn không nhịn được nữa liền nói:”Lục tổng, xin anh tự trọng.”

Sau đó liền kéo lấy tay cô:”Mộ Mộ, em qua bên này ngồi.”

Doãn Mộ Tư vội vàng rút tay ra khỏi tay Tống Tư Hàn, sợ đến không nói nên lời.

“Mộ Mộ.”

“Tống tổng, anh đừng quan tâm đến tôi được không?” - Doãn Mộ Tư lạnh mặt nhìn người đàn ông trước mặt.

Vẻ mặt lạnh nhạt này khiến Tống Tư Hàn như bị ai bóp lấy cổ, không nói được lời nào.

Lục Vũ Thần nhìn thấy cảnh này liền nhếch môi mỏng, cười khinh bỉ.

Không khí căn phòng rất rộng lớn, tràn ngập mùi thuốc súng.

Sandy ngồi một bên liền bật cười nói:”Được rồi, Lục tổng, Tống tổng, A Tư… chỉ là hiểu nhầm thôi, ngồi xuống đi… chúng ta đến ăn tiệc thư giản đúng không?”

Cô biết Lục Vũ Thần thật sự đã nổi giận, cô lại không phải là đối thủ của anh ta, dù làm cái gì cũng là sai với hắn, cô không muốn ở lại thêm một giây nào nhưng cũng không dám bỏ chạy, chỉ mong bữa tiệc nhanh chóng kết thúc.

Đồ ăn được đưa lên, Doãn Mộ Tư ngồi đó chôn mặt vào chén.

Cũng may Tống Tư Hàn đã ngoan ngoãn ngồi một bên, không làm phiền tới cô nữa.

Cơm nơ rượu say, mọi người đều nói chuyện làm ăn với Sandy.

Lúc này, Lục Vũ Thần lại đẩy ghế đi ra ngoài.

Bình thường không thấy Lục Vũ Thần uống rượu, hôm nay lại thấy hắn uống không ít rượu, lần này cô hèn mọn không dám uống rượu thay hắn, sợ hãi ngồi yên một chỗ đợi kết thúc tiệc, sợ làm cái gì cũng khiến hắn phát điên.

Nhìn chiếc dĩa của hắn còn sạch trơn, vậy mà cả buối tối cũng không đụng đũa, ngoài trừ lần đó đi ăn cùng cô, cô chưa từng nhìn thấy anh ta ăn bên ngoài, đa số đều ăn ở nhà.

Lục Vũ Thần vừa đứng lên ra cửa, Doãn Mộ Tư đã vội đi theo ra ngoài.

Tống Tư Hàn nhìn thấy cảnh này thì trong lòng trở nên trống rỗng, khóe miệng cười chua xót.

Hiện tại trong mắt cô chỉ có Lục Vũ Thần, ngày đó ở Cố gia và ở phòng bao chỉ có hai người, Doãn Mộ Tư cũng đã nói rất rõ ràng, anh cũng đã có quyết định của mình, nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng của cô, quyết tâm của anh liền bị cô dao động.

Tống Tư Hàn muốn ép mình đừng để ý, đừng quan tâm, đã chọn Hứa Doanh thì không nên đổi ý, nhưng căn bản bản thân không làm được.

“Lục Vũ Thần.”

Doãn Mộ Tư từ phía sau, bước chân nhanh hơn một chút đuổi theo anh.

Bước chân Lục Vũ Thần không hề vì lời cô gọi mà ngừng lại, đi thẳng đến toilet.

Trước khi Lục Vũ Thần bước vào, Doãn Mộ Tư đã kịp ôm lấy khủy tay hắn ôm lấy:”Vũ Thần, chúng ta về nhà được không?”

Lục Vũ Thần không nói gì, trực tiếp nắm cố tay cô kéo vào bên trong toilet.

Cánh cửa đóng lại, cây lau nhà chắn ngang, không cho bất cứ kẻ nào xâm nhập.

Lục Vũ Thần kéo cô lại bồn rửa tay, mở nước, bàn tay lúc nãy bị Tống Tư Hàn chạm vào trực tiếp bị hắn ta hành hạ.

Đến khi bàn tay cô ửng đỏ, đau rát vì sức nước quá mạnh, tê cứng vì lạnh thì Lục Vũ Thần mới buông tha.

“Anh đã hài lòng chưa, giờ chúng ta về nhà được chưa?” - Doãn Mộ Tư ôm lấy cánh tay tê cứng nói.

Lục Vũ Thần lúc này nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của cô thì cơn tức giận ngập trời, nhớ đến ánh mắt tràn đầy hạnh phúc của cô trong bức ảnh thì không thể khống chế.

Bàn tay nắm đưa vào cổ cô nhưng không dùng sức, đè ép cô vào ván cửa phía sau lưng, một tay siết lấy mông cô.

Lúc này bên trong nhà vệ sinh hiện ra một khung cảnh vô cùng kích thích.

Doãn Mộ Tư cả người bị nhấc cao lên, lưng tựa vào cửa gỗ nhà vệ sinh, không có điểm tựa chắc chắn nên quấn lấy lưng của Lục Vũ Thần, dưới mông cô là hai ban tay ôm lấy, không quên xoa nắn.

Bờ môi hắn hung hăng chiếm lấy bờ môi cô cắn mút mạnh mẽ, như muốn cắn đứt đôi môi mỏng của cô, hơi thở của hắn đầy mùi rượu mạnh, dường như hắn đã có chút say rồi. Bờ môi hắn cắn mút vành tai mỏng của cô khẽ nói:

“Cởi đi.”

Lục Vũ Thần như ra lệnh, Doãn Mộ Tư không biết là muốn cởi của hắn hay của mình.

Đến lúc bờ môi kia di chuyển xuống chiếc cổ xinh đẹp tinh tế, Doãn Mộ Tư liền hiểu chuyện, tự cởi những cúc áo trên chiếc đầm, hắn hôn xuống xương quai xanh, hôn lên bờ ngực to tròn đầy kiêu hãnh của cô… cho đến khi Doãn Mộ Tư không thể chịu nổi mà thốt ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Người đàn ông cao lớn cứ vùi mặt vào giữa bầu ngực, cái lưỡi không ngừng cuốn lấy phần đỉnh hổng nhô lên, liên tục từ bên này đến bên kia, tạo ra âm thanh *** mỹ,

Cô dùng hai tay che miệng lại để những tiếng rên rỉ không phát ra quá lớn, nhưng vẫn không kiềm được tiếng rên la ư ử từ trong cổ họng… đại ác ma, đây là nơi công cộng, hắn muốn làm cô ngay tại đây sao?

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếng mở cửa nhưng dường như Lục Vũ Thần cũng không dừng lại, hắn đặt cô ngồi lên bàn rửa tay, bàn tay len lỏi vào váy cô, chạm vào hang động đầy mật ngọt đã tuôn ra bởi sự kích tình… hắn không hề cho cô chút phản kháng, trực tiếp dùng tay tiến vào bên trong nơi mật ngọt hồng hào bắt đầu được tách ra.

Khoảng hơn mười phút sau, Lục Vũ Thần mới rời khỏi người cô.

Gương mặt Doãn Mộ Tư đã thất thần, mê đắm bởi sự kích thích.

Nhưng khi hắn rời đi, cô mới nhận ra bản thân vừa bị hắn làm nhục, là hình phạt của ác ma dành cho cô.

Nhìn người đàn ông không chút gợn sóng, sửa sang lại quần áo trước mắt, Doãn Mộ Tư cắn chặt môi, sợ phát ra tiếng khóc.

Lục Vũ Thần xoay người, nhìn chăm chăm Doãn Mộ Tư bước tới, cô lúc này có chút sợ, muốn tránh.

“Đứng yên.”

Giọng nói của hắn còn mang theo chút hưng phấn của khi nãy.

Doãn Mộ Tư không dám nhúc nhích, hắn còn muốn sỉ nhục cô đến mức nào?

Hai tay hắn kéo chiếc áo váy lên, gài nút lại, sửa sang lại cho váy áo thẳng tắp.

Hắn buông cô ra, đi đến bồn rửa tay, để nước lạnh chảy trên đôi bàn tay mạnh mẽ của hắn, giọng nói lạnh nhạt:”Chỉnh trang lại một chút, tôi đợi cô bên ngoài.”

Lục Vũ Thần ra ngoài, Doãn Mộ Tư mới soi mình trong gương… lớp trang điểm vẫn còn, chỉ môi bị sưng lên lộ từng tia máu son cũng vơi đi, quần áo cũng đã được chỉnh lại chỉnh chu, cô tô lại chút son chỉnh lại mái tóc, nhìn chính bản thân trong gương, cảm thấy bản thân quá đáng thương.

Lúc Doãn Mộ Tư bước ra khỏi toilet, nhìn thấy Lục Vũ Thần đứng đó, dáng vẻ lạnh lùng cấm dục kia hoàn toàn khác với người đàn ông như dã thú vừa rồi.

Thấy Doãn Mộ Tư bước đến, giọng hắn lạnh nhạt:”Đi thôi”

Doãn Mộ Tư không bước tiếp:”Đưa tôi về.”

Lục Vũ Thần đáp:”Vào trong chào hỏi người quen rồi về.”

Doãn Mộ Tư biết hắn châm chọc mình:”Tôi muốn về ngay.”

Trên gương mặt Lục Vũ Thần có chút lạnh lẽo:”Sao vậy, sợ người đàn ông kia thấy bộ dạng hiện tại của cô?”

Lúc này, Doãn Mộ Tư không muốn nhịn nữa:”Tôi nói một lần cuối cùng là tôi và anh ta đã kết thúc, tôi không còn yêu anh ta nữa, sao anh lại không tin… Vì sao anh cứ thích liên tưởng tôi và anh ta với nhau, việc của tôi liên quan gì tới anh ta?”

Cô là vợ của hắn, dù có không yêu thương gì cũng không thể sỉ nhục cô trước mọi người như vậy được, cô còn có tự trọng, có tôn nghiêm của bản thân.

“Không yêu sao không dám vào? - Lục Vũ Thần từng bước tiến gần lại Doãn Mộ Tư:”Trả lời, là không yêu hay không dám yêu?”

Là không yêu, hay là không dám yêu Tống Tư Hàn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play