Khi buột miệng thốt ra lời này, Doãn Mộ Tư đột nhiên hối hận.

Lục Vũ Thần buông đũa, ánh mắt sắc bén chứa đầy lựa giận:”Muốn dùng đứa bé để củng cố địa vị ở Lục gia sao?”

Đối diện với ánh mắt nhìn thấu cả tâm tư của Lục Vũ Thần, Doãn Mộ Tư cũng không thể giải thích cái gì, bởi vì cô thật sự muốn có con để gắn kết anh và cô, để giữ được vị trí Lục phu nhân, để tiểu tam không có cơ hội chen vào.

Lục Vũ Thần không thấy cô trả lời liền đâm thêm một nhát vào tim cô:”Tôi nói cho cô biết, tôi chỉ có một đứa con là Lục Vũ Đình, tốt nhất đừng bao giờ lầm tưởng.”

Tia hy vọng của Doãn Mộ Tư hoàn toàn vụt tắt:”Tôi hiểu rồi, cả đời cũng không mang thai con của anh.”

Vì sao biết rõ bản chất của cuộc hôn nhân này, cô lại tự muốn rước nhục.

Nhưng không hiểu vì sao, nghe Doãn Mộ Tư khẳng định một câu như vậy, cơn giận của Lục Vũ Thần không giảm mà còn tăng cực độ, liền nói tiếp như xát muối kẻ bị thương:”Cô nên nhớ cho kỹ lúc đầu đến tìm tôi đã nói cái gì, đừng ảo tưởng về bản thân.”

Gương mặt Doãn Mộ Tư tái xanh, đôi môi vẫn nở nụ cười:”Tôi sẽ ghi nhớ, sẽ không ảo tưởng nữa.”

Tiểu Vũ ngồi bên cạnh, nắm lấy tay Doãn Mộ Tư kéo kéo ra cửa, ánh mắt hung hăng nhìn Lục Vũ Thần… ý muốn nói bỏ mặc ba đi, đồ độc ác xấu xa, nhóc cũng muốn có em bé, còn là em bé của mẹ Doãn thì quá thích… vậy mà baba lại tức giận, đúng là con quạ đen xấu xa.

Doãn Mộ Tư muốn nói tối nay không muốn đi dự tiệc Thương Hàn, không muốn gặp Tống Tư Hàn, nhưng nhìn sắc mặt của Lục Vũ Thần, lời nói nuốt vào trong bụng, cùng Tiểu Vũ ra về.

Tại sân bay, Tống Tư Hàn đứng ở giữa một nơi đông người nhưng diện mạo xuất chúng của anh ta thật đặc biệt, khí chất thanh nhã, không ít cô gái đi ngang phải ngoảnh mặt nhìn lại.

Chỉ một chốc sau, Sandy cùng đoàn người của Thương Hàn bước ra.

Tống Tư Hàn bắt tay Sandy đón tiếp, câu đầu tiên Sandy mở miệng liền hỏi:”Vị hôn thê xinh đẹp của cậu đâu rồi, sao cô ấy không tới, cô ấy không biết hôm nay tôi về nước sao?”

Tất nhiên Tống Tư Hàn nhớ, lúc bọn họ gặp Sandy ở Ý, Doãn Mộ Tư từng mời Sandy về nước, còn nói nhất định sẽ đến sân bay đích thân nghênh đón.

Tống Tư Hàn không vội vã giải thích, chi ôn tồn nói:”Sandy, chúng ta lên xe rồi nói chuyện.”

Sau khi lên xe, Tống Tư Hàn chỉ nhắc đến công việc hợp tác của đôi bên, không nhắc đến Doãn Mộ Tư.

Sau khi bàn xong công việc, Sandy liền đưa ánh mắt không cho Tống Tư Hàn thoát đi lại hỏi:”Tư Hàn, A Tư bận cái gì vậy, lần này tôi về nước sẽ ở lại mấy ngày, hy vọng có thể gặp được cô ấy.”

Tống Tư Hàn biết không thể nào lẩn tránh liền đáp:”Hiện tại ba cô ấy đang bị bệnh tim ở bệnh viện, hiện tại còn chưa tỉnh lại, buổi tối tôi hẹn cô ấy ra nhưng chưa chắc đến.”

Sandy tỏ ra ngạc nhiên:”Vậy sao? nhưng có phải hai người có chuyện gì phải không?”

Ánh mắt của Tống Tư Hàn trầm xuống:”Chúng tôi chia tay rồi.”

Sandy bất ngờ:”Không phải đã tính đến chuyện kết hôn sao, tôi nhìn thấy hai người rất yêu nhau, sao lại chia tay?”

Sandy tuy đã biết bọn họ chia tay, Doãn Mộ Tư còn đã kết hôn với Lục Vũ Thần nhưng không thể hiểu nổi tại sao bọn họ lại chia tay. Nhớ những ngày tháng ở Ý, hai người họ ăn ý, tình cảm sâu đậm đến người khác phải ghen tỵ. Đặc biệt là Doãn Mộ Tư, ánh mắt cô nhìn Tống Tư Hàn tràn ngập sùng bái và yêu thương, có bao nhiêu tình yêu đều hiện lên trên gương mặt.

Tống Tư Hàn không muốn người khác nhìn thấy vẻ chật vật và không cam tâm của hắn, liền nói:”Là tôi có lỗi với cô ấy.”

Sandy vỗ vai Tống Tư Hàn nói:”Tuy rằng tôi không biết vì sao hai người chia tay, nhưng A Tư là một cô gái tốt, cậu không nên từ bỏ cô ấy, tôi cảm thấy A Tư rất yêu cậu, ánh mắt con người không nói dối được, ánh mắt cô ấy nhìn cậu giống như cậu chính là lẽ sống của cô ấy.”

Nghe Sandy nói vậy, cổ họng Tống Tư Hàn như nghẹn lại, tim đau âm ỉ.

Anh ta biết cô rất yêu mình, vẫn luôn biết

Anh ta không muốn chia tay, nhưng đã quá muộn rồi, cô ấy đã kết hôn, thành vợ của người khác. Còn anh, anh không thể buông bỏ được Hứa Doanh, cô ấy vì anh mà chịu bao nhiêu cực khổ.

Nhìn nét mặt đau khổ không giấu nổi của Tống Tư Hàn, Sandy lại nói thêm:”Dù sao tôi cũng muốn gặp lại cô ấy một lần, hy vọng anh có thể thỏa mãn nguyện vọng này của tôi.”

Ánh mắt Tống Tư Hàn ảm đạm gật đầu:”Tôi sẽ cố gắng.”

Doãn Mộ Tư về đến nhà, cho Tiểu Vũ đi ngủ trưa, bản thân không thể bình tĩnh, cô không muốn tham dự tiệc tối nay, không muốn ngồi cùng bàn với Tống Tư Hàn.

Sandy từng nhìn thấy dáng vẻ ân ái của bọn họ, Lục Vũ Thần lại đặc biệt để ý đến quá khú của cô và Tống Tư Hàn, chỉ sợ anh ta luôn nghĩ cô còn tơ tưởng Tống Tư Hàn mà cắm sừng lên đầu hắn thì quá khốn khổ cho cô, tiệc tối đêm này chính là quá tàn ác với cô.

Mặc kệ cô có thể hiện bản thân mình chỉ có một mình Lục Vũ Thần, hắn cũng sẽ moi móc ra sai lầm.

Mặc dù không hề muốn đi một chút nào nhưng cô không có dũng khí nói với Lục Vũ Thần rằng cô không đi, nhất định hắn sẽ nghĩ cô trong lòng mờ ám, sợ bị hắn phát hiện còn tơ tưởng Tống Tư Hàn nên mới không dám ngồi chung bàn với Tống Tư Hàn.

Dù có làm gì cũng sẽ bị hắn nhìn ra sai.

Doãn Mộ Tư năm trên giường rộng, nghe tiếng điện thoại reo vang khắp phòng… có phải đại ác ma thông báo thời gian xử tử cô không?

Nhìn dãy số lại, Doãn Mộ Tư mới bình tâm bấm nút nghe:”Ai vậy?”

“Là anh, Tư Hàn.” - Giọng Tống Tư Hàn truyền đến.

Thân thể Doãn Mộ Tư cứng đờ, giọng nói của hắn khiến cô nhớ tới cái ngày anh ta từ hôn, ba cô ngã xuống bất tỉnh, nhà họ Doãn bị người đời cười chê, khiến cô bất giác không mở miệng.

Lúc này, Tống Tư Hàn đang ở văn phòng riêng, nhìn xuống phía dưới xe cộ tấp nập qua lại, ôn hòa mở miệng:”Mộ Mộ, Sandy về nước rồi, cậu ấy nói muốn gặp lại em một lần.”

Dừng lại một lúc, Doãn Mộ Tư vẫn không đáp:”Em yên tâm, chỉ là một bữa ăn thôi, không tốn thời gian của em, cũng không phiền em đâu.”

“Sandy cũng biết chúng ta chia tay rồi, nên em đừng lo lắng.”

“Mộ Mộ, em nói với anh một câu được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play