Lục Vũ Thần bước vào phòng ngủ, đã phát hiện Doãn Mộ Tư đã dọn đồ ra khỏi phòng của hắn.
Ánh mắt Lục Vũ Thần trầm xuống, liền nhắn gọi Lục Hân Nghi đến phòng ngủ.
Lục Hân Nghi nhanh chóng đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn thấy sắc mặt Lục Vũ Thần không vui, lạnh lùng mở miệng:"Dọn hành lý của Doãn Mộ Tư, bảo cô ta cút đi."
Lục Hân Nghi hơi ngơ ra, không phải hôm qua còn vui vẻ mua quà tặng nhét cơm tró vào miệng cô, nhìn Lục Vũ Thần lộ vẻ lạnh nhạt khó gần, khí thế muốn áp bức đối phương, đến khuyên một câu Lục Hân Nghi cũng không dám:"Dạ, cháu hiểu rồi."
Lục Vũ Thần bước ra khỏi phòng ngủ, tiến về phòng khách khom người bế tiểu Vũ đang ngủ say vào lòng, xoay lưng rời khỏi biệt phủ, ngay cả nhìn cũng không nhìn Doãn Mộ Tư lấy một lần.
Không bao lâu thì người hầu đến đánh thức Doãn Mộ Tư.
Cô mở mắt, chưa định thần đã nhìn thấy người hầu đang kéo valy của cô đi ra ngoài phía cửa.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, người hầu trong biệt phủ liền lên tiếng:"Thiếu phu nhân, đã thu dọn đồ của cô xong, xin mời cô rời khỏi Lục gia."
Doãn Mộ Tư lập tức tỉnh táo, đưa mắt dò xét như không tin:"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Cô gái người hầu trong biệt phủ liền cúi đầu:"Phu nhân, đây là chỉ thị của Lục tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi."
Lục Hân Nghi, chắc chắn cô ấy không hề bài xích cô đến mức muốn đuổi cô đi.
Vậy là, đây là chủ ý của Lục Vũ Thần, hắn là muốn đuổi cô đi.
Không kịp, valy của Doãn Mộ Tư đã bị ném ra khỏi cổng.
Khi cô đuổi ra tới bên ngoài, đã nhìn lấy Lục Hân Nghi đang đứng đợi cô.
"Hân Nghi, chuyện gì xảy ra vậy?" - Doãn Mộ Tư muốn hỏi Hân Nghi, hy vọng con bé sẽ cho cô biết lý do.
Lục Hân Nghi thở dài:"Mộ Mộ, xin lỗi cậu đây là lệnh của chú nhỏ, mình không cản được. Cậu chọc giận chú nhỏ sao, tính khí chú ấy không tốt… sao cậu lại dây vào cơn tức giận của chú ấy."
Doãn Mộ Tư nhìn valy dưới chân Lục Hân Nghi, hai tay siết chặt.
Cô biết, nếu cô rời đi thì sẽ không có đường về, ngay cả Doãn thì sẽ lâm vào cảnh tan đàn xẻ nghé, cô và ba cô sẽ như ngày xưa, thấp thỏm lo sợ bị giết.
Cô không còn đường lựa chọn, cô không thể rời khỏi nơi này.
Lục Hân Nghi trong lòng không muốn cớ sự đi đến bước này nhưng lệnh của Lục Vũ Thần không thể làm trái:"Mộ Mộ, nên đi rồi."
Những lời nói của Lục Vũ Thần buổi trưa lại quanh quẩn trong đầu cô:"Đây gọi là sỉ nhục, cô nên làm quen đi." Lúc này, cô mới lĩnh ngộ lời nói của hắn.
Cô đã quá phận với hắn, cô nghĩ hắn đã xem cô là vợ của hắn, cô dám mang sự tự tôn bày ra trước mặt hắn, cô nào có tư cách đó.
Cuộc hôn nhân này, tại sao Lục Vũ Thần lại muốn kết hôn.
Một quyết định tùy ý của Lục Vũ Thần, khiến Doãn Mộ Tư nhận ra vị trí của cô ở Lục gia.
Trước mặt Lục Vũ Thần, phải nghe lời và thuần phục hắn, ngoài ra không còn lựa chọn nào khác.
Lục Hân Nghi nhìn vào đồng hồ, đã quá thời gian Lục Vũ Thần giao phó cho cô, liền ái ngại mở miệng:"Mộ Mộ, đừng làm khó mình."
Doãn Mộ Tư hít một hơi thật sau, nhìn Lục Hân Nghi nói:"Hân Nghi, Lục Vũ Thần đang ở đâu?"
Cô sẽ đi cầu xin hắn, như hắn muốn ở cô, phải lệ thuộc, lấy lòng, cầu xin hắn.
"Chú nhỏ mang Tiểu Vũ ra ngoài rồi, tớ cũng không biết họ đi đâu, cậu gọi chú nhỏ thử xem." - Lục Hân Nghi lắc đầu.
Cô lập tức gọi cho Lục Vũ Thần, biết rằng hắn sẽ không nghe nhưng vẫn cố chấp gọi, kết quả là hắn đã chặn luôn số của cô.
Doãn Mộ Tư tức đến đỏ cả mặt, Lục Hân Nghi đứng một bên cũng không giúp được gì.
Cuối cùng, Doãn Mộ Tư cũng phải rời khỏi Nam Sơn Diamond.
Ánh đèn đường soi sáng, in bóng dáng cao gầy của cô in xuống đường lớn dài ngoành, chỉ làm người ta cảm thấy càng cô đơn thê lương.
Doãn Mộ Tư nhìn con đường trước mắt không một bóng người, trong lòng hết sức lạc lỏng, không biết bản thân nên đi đâu.
Cô nhớ Doãn gia, nhớ cha, nhưng không thể quay về nhà.
Lúc này, Doãn Mộ Tư liền gọi cho Trần Chí Kiên.
"Chí Kiên, giúp em với."
Trần Chí Kiên ngồi trong phòng làm việc, nghe giọng nói của Doãn Mộ Tư liền thẳng lưng:"Có chuyện gì vậy Mộ Mộ."
"Em muốn vị trí của Lục Vũ Thần nhanh nhất có thể."
"Được, cho anh mười phút."
Lục Vũ Thần đưa Tiểu Vũ đến nhà của bạn thân là Tầng Hải Châu, là bác sĩ tâm lý của Lục Vũ Đình.
Sau một bài kiểm tra, Tầng Hải Châu rất vui mừng nhìn Tiểu Vũ cưng chiều với sự tiến bộ của cậu nhóc.
"Thần, Tiểu Vũ đã tiến bộ rất nhiều, đã chịu phối hợp giao tiếp rồi."
Trên gương mặt Lục Vũ Thần vẫn bày ra bộ dạng lạnh lùng không vui:"Tình trạng hiện tại, có thể đến trường?".
Tầng Hải Châu lắc đầu:"Chưa thể, thằng bé cần thêm một thời gian để khống chế cảm xúc, tốt nhất là đến lúc Tiểu Vũ nói chuyện được mới là thời điểm tốt."
Ở trường học, bọn trẻ sẽ không hiểu chuyện sẽ làm tổn thương tới sự khác biệt của Tiểu Vũ, sợ Tiểu Vũ không khống chế được cảm xúc.
"Vợ của cậu xem ra có công lao không ít tới sự thay đổi của Tiểu Vũ, tôi muốn gặp cô ấy để bàn về cách làm cho Tiểu Vũ nói chuyện." - Tầng Hài Châu hăng say nói.
Lục Vũ Thần liếc nhìn Tiểu Vũ, mặt không tỏ ra cảm xúc gì:"Khó bảo, tôi đuổi đi rồi."
Không chỉ khó bảo, trong lòng còn có người đàn ông khác, còn ở chung một chỗ với hắn ta, không có liêm sỉ.
Cả Nam Sơn không ai dám chống đối hắn ta, nhưng Doãn Mộ Tư đã thành công chống đối hắn.
Tầng Hải Châu:"..."
Mới cưới vài ngày, liền đuổi người ta đi, đúng là đại ác ma.
Lúc nay, Tiểu Vũ đang ngồi vẽ tranh ở bàn bên cạnh, sau đó liền xoay người kéo áo Lục Lục Thần.
Lục Vũ Thần xoay người nhìn con trai, Tiểu Vũ liền đưa một bức ảnh con quạ đen, còn cẩn thận chú thích tên Lục Vũ Thần ở dưới, ánh mắt không cảm xúc nhìn baba, hoàn toàn không giống một cậu bé ngoan ngoãn đáng yêu khi ở với Doãn Mộ Tư.
"Tiểu Vũ, con thích vẽ tranh động vật sao, để chú Châu cùng cháu vẽ nhé." - Tầng Hải Châu chỉ nhìn thấy con vật, không thấy chú thích nên đưa tay muốn xin bút vẽ.
Không ngờ, Tiểu Vũ lại đưa tay đánh mạnh vào tay Tầng Hải Châu, ánh mắt trừng lên đầy sự giận dữ.
Tầng Hải Châu:"..."
Không phải lúc làm bài kiểm tra rất ngoan ngoãn đáng yêu hay sao, sao chỉ một lúc lại bày ra dáng vẻ dọa người thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT