Doãn Mộ Tư mở cửa, trước mặt xuất hiện Lục Thần Vũ cũng đang cầm nắm cửa kéo vào, mái tóc anh còn ướt, một mùi hương nhẹ nhàng xông vào mũi, dường như anh vừa tắm xong.
Đại ác ma lạnh lẽo nhìn cô một cái, liền xoay ngước đi vào bên trong.
“Lục Vũ Thần, cảm ơn anh.” - Doãn Mộ Tư thấy hắn không nhìn cô, xem ra đang không vui:”Hình như anh không thích ăn cháo, khi nãy cũng không ăn mấy muỗng, tôi xuống nấu mì thịt bò cho anh nhé?”
Lục Vũ Thần không phản ứng, bàn tay thon dài đang dùng khăn lau mái tóc còn ướt, đánh giá cô gái trước mặt cũng biết để ý nịnh nọt.
“Tóc ướt không tốt, để tôi sấy tóc cho anh.”
Không đợi Lục Vũ Thần từ chối, Doãn Mộ Tư chạy đến ngăn tủ lấy máy sấy tóc, cắm điện vào ổ cắm, sáu đó kéo chiếc áo ngủ của hắn để hắn ngồi xuống.
Bàn tay Doãn Mộ Tư thành thạo, nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt ve mái tóc của hắn, cảm thấy Lục Vũ Thần không bài xích liền nhỏ giọng:”Sao anh biết có người muốn bắt tôi?”
Lục Vũ Thần không đáp.
“Bắt được người chưa? Là ai vậy? Mục đích là gì?"
Bi cô hỏi dồn dập, Lục Vũ Thần không những không đáp mà còn nhắm mắt lại
Doãn Mộ Tư lúc này đứng đối diện Lục Vũ Thần, trộm ngắm nhìn gương mặt đẹp trai ác ma của anh, cặp chân mày rậm, lông mì dài, làn da nhìn gần mới phát hiện rất sạch sẽ đẹp đẽ. Cô thầm mỉm cười, ánh mắt lại nhìn cái mũi cao, cuối cùng dừng lại trên bờ môi hồng thẫm của anh, thật đáng thưởng thức.
Cô thất thần ngắm nhìn Lục Vũ Thần, máy sấy tóc không di chuyển mà để một chỗ, hắn đột nhiên mở mát, nghiêng đầu sang một bên tránh né, đôi mắt như dao nhọn sắc bén nhìn cô.
“Xin lỗi, anh không sao chứ?”
Lục Vũ Thần hừ lạnh:”Thất thần nghĩ cái gì?”
Doãn Mộ Tư hơi đỏ mặt, vừa rồi cô chiêm ngưỡng sắc đẹp của anh, nhưng đánh chết cũng không dám nhận.
“Không có.” - Cô lắc đầu.
"Doãn Mộ Tư, cô không nghe lời, từ nay về sau không được bước ra cửa nửa bước. Bây giờ thì cút ra ngoài." - Lục Vũ lạnh giọng xua đuổi, đã làm sai còn chưa chịu nhận lỗi
Trong lòng Doãn Mộ Tư chợt nhận ra bản thân đã làm sai, từng hứa với Lục Vũ Thần ra ngoài liền báo cáo, đêm qua vì chuyện kết hôn quá kích thích nên không nhớ. Hon nữa Lục Vũ Thần đã cứu cô, cảm thấy hắn giận dữ như vậy cũng không có gì sai.
Lại nói, điện thoại của cô không tìm thấy, không biết đêm qua Hàn Dĩnh say như vậy về nhà có cãi vã với Cố Triết không?
Còn vấn đề kẻ muốn bắt cô, vẫn chưa được giải đáp.
“Cả đêm qua vất vả đi cứu tôi, chắc anh mệt lắm phải không, tôi có biết mấy bài massage thư giãn giải tỏa khí huyết, đầu óc lưu thông, để tôi giúp anh nhé.”
Doãn Mộ Tư chạy qua phía sau lưng Lục Vũ Thần, xoa xoa nắn nắn rất bài bản.
Học sấy tóc, học massage cũng đều vì muốn làm Tống Tư Hàn thoải mái, cuối cùng tất cả Lục Vũ Thần đều là người hưởng lợi.
Lục Vũ Thần thoải mái không ít, hắn thường bị đau đầu vì giải quyết quá nhiều việc, bàn tay nhỏ nhắn của cô len lỏi qua từng thớ thịt, chạm đến đâu thoải mái đến đó.
“Anh xem, rất thoải mái đúng không?”
Sự thật chứng minh, cô cũng rất biết lấy lòng, nịnh nọt anh, cũng sẽ rất nghe lời, trung thành với anh.
Lục Vũ Thần vẫn nhắm mắt, lạnh giọng:”Muốn ra ngoài phá phách?”
Đại ác ma đúng là cái gì cũng biết.
Doãn Mộ Tư liên tục gật đầu, bàn tay vẫn không ngừng lại nhiệm vụ:”Tôi thật sự biết lỗi rồi, đảm bảo không có lần sau.”
Lục Vũ Thần khinh thường:”Cô hiện tại là vợ của bang chủ Nhất Đường, còn lo thiếu kẻ thù? Ra ngoài không có cận vệ, cô nghĩ cô có mấy cái mạng."
Doãn Mộ Tư nhăn mặt lại, nhìn chiếc nhẫn trên tay cô và tay Lục Vũ Thần trên ngón áp út mà cắn môi, lúc sau cô bạo gan nắm lấy tay Lục Vũ Thần nói:” Không phải luôn có anh giúp tôi sao?” - Sau đó liền xoa lên chiếc nhẫn lấp lánh khẽ cười nhẹ:” Đừng giận tôi được không, sau này tôi nhất định cẩn thận, nhất định báo cáo, ra ngoài liền cẩn thận mang theo 100 cận vệ, không để anh lo lắng.”
Lục Vũ Thần nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt. ngón tay bị cô bao phủ bởi bàn tay mềm mịn, trong mặt xẹt qua một tia phức tạp, cô gái này còn học cách nũng nịu, cách lấy lòng, dẻo miệng.
“Doãn Mộ Tư, cô muốn câu dẫn tôi?”
Nghe câu nói này của Lục Vũ Thần, Doãn Mộ Tư sợ đến hai tay hơi rung lên, hành động này không qua được ánh mắt thâm thúy của anh.
“Sợ cái gì?"
Doãn Mộ Tư ĩu xìu, mang hết khả năng dỗ dành của cô ra rồi, Lục Vũ Thần vẫn không hòa hoãn.
Cô chậm rãi buông bàn tay Lục Vũ Thần ra:"Ít nhất tôi cũng phải biết kẻ địch là ai đúng không?"
Lục Vũ Thần đột nhiên đứng lên đi ra phía cửa, nhìn bộ dạng vô tình của anh đáy mắt Doãn Mộ Tư lộ tia mất mát.
Giọng nói truyền từ cửa vang tới, mang theo đầy sự lạnh nhạt:"Ngơ ngác cái gì, còn không mau đi theo."
Đi theo Lục Vũ Thần đi một vòng quanh biệt phủ, đến một cánh cửa lớn, Lục Vũ Thần dùng gương mặt mở ra.
Bên trong là một gian phòng rộng rãi, cô nhìn thấy Lục Hân Nghi đang đứng bên cạnh Tô Ngôn, cùng một tên đàn ông đang nằm dưới sàn, bị đánh bầm dập không nhận ra con người.
"Chủ nhỏ, khai rồi." - Lục Hân Nghi nhìn về phía Doãn Mộ Tư, sợ cô thấy sẽ sợ hãi.
"Nói." - Lục Vũ Thần lạnh giọng
"Là người của Sandy." - Lục Hân Nghi nói
Doãn Mộ Tư nghe cái tên Sandy này rất quen, sau đó đột nhiên hai mày nhíu lại… có phải là Sandy cô quen biết hay không, nếu là Sandy đó sẽ không bao giờ làm hại cô.
"Lục tổng, Sandy gần đây luôn ở nước ngoài, lần này về nước còn gây chuyện với chúng ta, chắc chắn bên phía Lục gia thuê hắn." - Tô Ngôn chỉnh chiếc mắt kính, nhìn vào lý lịch của Sandy nói.
Doãn Mộ Tư cũng len lén nhìn vào, mái tóc chó lông xù quen thuộc, đúng là Sandy rồi.
Người đàn ông nằm dưới đất lúc này mới rên lên:" Lục bang chủ, phu nhân cũng đã an toàn, ông chủ cũng bị Tống Tư Hàn cướp người giữa đường cũng coi như không thành công… xin anh tha cho tôi đi."
Là Tống Tư Hàn cứu cô, còn mang cô đi lúc cô bất tỉnh.
Ánh mắt Doãn Mộ Tư tự giác nhìn về phía Lục Vũ Thần, thì ra gương mặt băng lãnh của anh từ sáng đến giờ cũng là do cô bị Tống Tư Hàn mang đi.
Nghĩ lại thật may lúc đó cô bất tỉnh, nếu không thì Lục Vũ Thần sẽ phát tiết đến mức nào.
Lục Vũ Thần tìm đến Tống Tư Hàn cướp cô về, bọn họ sẽ nói gì khi gặp nhau.
Chắc Tống Tư Hàn cũng biết cô đã kết hôn, với bảng tính của Lục Vũ Thần, dễ gì anh ta bỏ qua cơ hội công kích đối thủ.
"Đã hài lòng chưa?" - Lục Vũ Thần lạnh giọng hỏi.
Doãn Mộ Tư ôm lấy tay Lục Vũ Thần cười nịnh nọt:"Cảm ơn ông xã, cũng may có anh cứu em về."
Tô Ngôn:"..."
Lục Hân Nghi:"..."
Ăn nghẹn cả cổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT