Cô dùng đầu gối để nghĩ cũng tự hiểu, nếu dám lắc đầu từ chối sẽ nhận hậu quả nhẹ nhất là bị đuổi đi.
"Nấu, tôi sẽ nấu chứ, chỉ là không nghĩ sẽ hợp khẩu vị của anh."
Lục Vũ Thần hài lòng với câu trả lời của Doãn Mộ Tư. Lúc này Doãn Mộ Tư đứng rất gần Vũ Thần khiến anh có thể nhìn cô rất rõ ràng, chân mày đen, đôi mắt to tròn long lanh, đôi môi phiến hồng, làn da cô trắng nõn nà có chút hồng hào… cô không trang điểm còn đẹp hơn khi trang điểm, lớp hóa trang kia chỉ che bớt dung mạo kinh diễm của Doãn Mộ Tư.
Bạn gái của hắn ta nói về dung mạo cũng tạm chấp nhận được.
Thấy Lục Vũ Thần không ăn mà nhìn cô chằm chằm, Doãn Mộ Tư có chút ngượng liền nhắc nhở:"Vũ Thần, anh ăn nhanh đi, để nguội không ngon."
Lục Vũ Thần lại nhàn nhạt cúi đầu ăn bát mì, giỏi che giấu đi sự mê đắm khi nãy.
Một chữ Vũ Thần, lại khiến anh khá hài lòng.
Doãn Mộ Tư cảm thấy muốn lấy lòng Lục Vũ Thần nên đánh vào đường bao tử, sau này cũng dễ nói chuyện hơn hoặc nghĩ nuôi cô trong nhà cũng có chút tác dụng nên lấy giấy bút đi đến gần anh.
"Vậy anh có món nào không thích, tôi sẽ tránh."
Lục Vũ Thần nhàn nhã ăn sạch tô mì, sau đó liền liệt kê những thứ không thích ăn để cô ghi vào giấy.
Nếu cô là mẹ của hắn, chắc đã cho hắn ăn đòn rồi, vì quá khó nuôi.
"Còn Tiểu Vũ, thằng bé có không ăn được cái gì không?"
Lục Vũ Thần nghĩ nghĩ một chút rồi lại nói:"Không ăn được thì ép nó ăn, con nít không được kén ăn. Cô không làm được thì liền rời khỏi đây."
Doãn Mộ Tư:"..."
Đại ác ma, hắn ta vẫn dùng cái cách ma quỷ với con trai của hắn.
Hay là muốn khó dễ cô cũng nên, phải ra sức lấy lòng.
"Vậy anh có đặc biệt thích món gì không?"
"Thích ăn thịt."
Doãn Mộ Tư xem như đã nắm được sở thích ăn uống của Lục Vũ Thần, liền ôm bệnh án của Tiểu Vũ về phòng của thằng bé.
Cô ngồi trên bàn, nghiêm túc đọc, nghiêm túc suy nghĩ về cách đối xử với Tiểu Vũ để tránh cho thằng bé tổn thương.
Mấy ngày trôi qua, cô đều ở nhà trông trẻ, nấu cơm thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Lục Vũ Thần nói ba cô hiện đang được bảo vệ chăm sóc rất tốt, tình trạng cũng khả quan, hiện tại Doãn Danh như chó cùn cắn dậu nên không cho cô ra ngoài, cũng không được đến bệnh viện, đợi hắn mấy ngày xử lý.
Hằng ngày Lục Vũ Thần đi sớm về trễ, hai người cũng không chạm mặt.
Buổi trưa, cô cho Tiểu Vũ đi ngủ trưa thì Trần Chí Kiên gọi đến, nói Doãn Danh hiện đã bị bắt rồi, hối lộ biển thủ, dùng bạo lực ép cổ động bán cổ phần đủ tội, lần này đi không biết khi nào mới ra.
"Ông ta làm bao nhiêu việc xấu, đáng đời."
Trần Chí Kiên lại nói:"Sắp tới anh không ở Nam Sơn nữa, anh quyết định về Hải Sơn."
Doãn Mộ Tư biết gia thế của Trần Chí Kiên không đơn giản ở Hải Sơn, nhưng chưa bao giờ hỏi đến.
"Anh về nhà sao?"
Trần Chí Kiên cười cười đáp:"Nếu anh quyết định sớm hơn, thì em đã không phải bước vào đường cùng như vậy… Mộ Mộ, em sống với Lục Vũ Thần có tốt không?"
"Tốt lắm, anh ấy rất thương em, cũng không đáng sợ như đồn đại đâu."
Doãn Mộ Tư hơi cười đáp, cô đã chọn Lục Vũ Thần là nơi nương tựa của Doãn thị, cô sẽ không hối hận.
Sau đó, Trần Chí Kiên lại nói:"Chuyện em sống cùng Lục Vũ Thần, Tư Hàn biết chưa?"
Bỗng nhiên nghe cái tên này, trong lòng Doãn Mộ Tư nặng nề, bàn tay siết chặt điện thoại:"Không biết."
Trần Chí Kiên cười lạnh:"Nếu cậu ấy biết em là người của Lục Vũ Thần, không biết sẽ có cảm giác gì"
Cảm giác đầu đội đầy mũ xanh.
Cảm giác ân hận đau đến thấu cả tim gan.
Trần Chí Kiên chóng mắt lên xem, kẻ đối với Mộ Mộ không tốt, sẽ thê thảm ra sao?
"Đừng có nhắc đến cái tên đó nữa." - Doãn Mộ Tư không vui, gắt gỏng tắt luôn điện thoại.
Trần Chí Kiên nhìn màn hình kết thúc cuộc gọi liền cười khổ:"Mộ Mộ, em vẫn chưa thể buông bỏ sao?"
Buổi chiều, tâm tư của Doãn Mộ Tư cũng không khá hơn, vẫn luôn mất tập trung… cô cố gắng bình tâm trở lại, sau đó liền nấu một bữa cơm chiều.
Mùi đồ ăn lên mũi cô không khỏi khiến cô nhớ đến ngày xưa khi nấu ăn cho Tống Tư Hàn, nhìn thấy ăn ăn ngon lạnh lại nói:"Anh thích ăn cơm em nấu."
"Vậy cả đời em sẽ nấu cho anh."
Đáng tiếc, cả đời của cô và anh chỉ vỏn vẹn hai năm.
Hôm nay, Lục Vũ Thần về nhà sớm hơn mọi khi, nhìn thấy khói từ phòng bếp bay ra ngoài nghi ngút, Doãn Mộ Tư đang ở bên trong ho sặc sụa, tìm cách dập lửa.
Trên bếp dầu bị đổ ra cháy lan cả gian bếp, cô gái ngu ngốc nhà họ Doãn đang dùng nước dập lửa làm cho đám cháy lan ra nhanh hơn.
Lục Vũ Thần dùng bình xịt cứu hỏa đi vào bên trong, khống chế đám cháy, Doãn Mộ Tư gương mặt lem luốt, ánh mắt hoảng loạn, nhìn Lục Vũ Thần hoảng sợ.
Cô thất thần nghĩ về Tống Tư Hàn, một chút nữa là đốt cháy biệt phủ nhà họ Lục, còn không khéo mất mạng.
Lục Vũ Thần dập lửa xong, người hầu trong nhà mới hoảng hốt chạy đến, đã nhìn thấy Lục bang chủ và bạn gái bên trong bếp từ từ đi ra ngoài.
Lục Vũ Thần đùng đùng nổi giận.
Tiểu Vũ chạy ra cũng nhìn cô tội nghiệp.
Lục Hân Nghi muốn cứu cũng cứu không nổi.
Doãn Mộ Tư cúi đầu không dám nói một câu…
Lúc này chuông điện thoại của Lục Vũ Thần reo lên, như nghe thấy chuyện gì đó, ánh mắt quét sang người Doãn Mộ Tư như mấy nhát dao muốn giết người ngay tại chỗ.
"Cút ra ngoài." - Người hầu trong nhà lần lượt rời đi.
Doãn Mộ Tư vẫn cúi đầu bất động.
"Nói cô." - Lục Vũ Thần lạnh giọng.
Nói cô cút ra ngoài, là muốn đuổi cô đi, Doãn Mộ Tư đi cũng không được mà ở cũng không xong.
"Giải quyết được Doãn Danh, liền muốn trở mặt?"
"Luc bang chủ, tôi không có." - Doãn Mộ Tư muốn gọi anh là Lục Vũ Thần nhưng sợ đến mức không dám gọi, sợ đại ác ma lại nói cô không xứng liền chỉ mang nhục.
"Không có?" - Giọng nói đầy mỉa mai:"Chỉ vì Trần Chí Kiên nhắc đến tên người cũ, cô liền muốn đốt nhà của tôi."
Hôm nay thật lòng Tống Tư Hàn đã ảnh hưởng đến nổi lòng không nhỏ, nhưng Doãn Mộ Tư không hề có ý muốn phản bội, chưa từng quên đi sự phản bội của anh ta.
"Tôi xin lỗi, việc vừa rồi chỉ là tôi không cẩn thận, nhưng tôi chắc chắn không hề liên quan đến bất cứ ai, hiện tại tâm của tôi là ở Lục gia."
"Nói dối quen mồm." - Lục Vũ Thần tức giận nói:"Doãn Mộ Tư, tôi có thể cứu cô thì có thể lấy lại cái mạng của cha con…"
Tiểu Vũ thấy Lục Vũ Thần phát tiết với Doãn Mộ Tư liền chạy đến chắn ngang cô, ánh mắt hung dữ nhìn Lục Vũ Thần.
"Nhìn ba cái gì, cô ấy muốn bỏ trốn cùng người khác, có muốn không?"
Tâm tư Tiểu Vũ đỗ vỡ, cô xinh đẹp đã nói là mẹ của nhóc, sao lại muốn đi.
Cơ thể Tiểu Vũ run lên, ánh mắt nhìn Doãn Mộ Tư đầy sự cầu khẩn.
"Tiểu Vũ, ba con nói đùa thôi… con yên tâm, cô sẽ ở bên con đến khi nào con không cần cô nữa, sẽ không bao giờ rời đi." - Doãn Mộ Tư tức giận nhìn Lục Vũ Thần, muốn trút giận cứ tìm cô, sao lại khiến con trai lo sợ
Tiểu Vũ lúc này mới có chút an tâm, nắm lấy tay Doãn Mộ Tư, tạo thành móc nghéo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT