Nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của cô, Hàn Thương Nguyên mềm mại trong lòng, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô: “Được rồi, tôi sẽ cõng cô, cô gái thích say sỉn.”
Nói xong, Hàn Thương Nguyên xoay lưng ngồi xổm xuống trước mặt Lục Hân Nghi.
Nhìn tấm lưng rộng của Hàn Thương Nguyên, Lục Hân Nghi ngây người giây lát, ngoan như vậy? Muốn cõng liền cõng, Lục Hân Nghi lần đầu được nam nhân cõng, gương mặt có chút xấu hổ: “Tôi hơi nặng a.”
Không ngờ hai chân cô bắt chéo, lại ngã nhào lên lưng Hàn Thương Nguyên, cô nhớ lại trước kia nhìn Hàn Thương Nguyên cõng Mộ Mộ, cô đã từng hy vọng được anh cõng, được anh cưng chiều như vậy.
Lục Hân Nghi tựa hồ nghe được tiếng Hàn Thương Nguyên thở dài, sau đó đứng lên, gật gật đầu như tán thành: “Đúng là nặng thật.”
Lục Hân Nghi giận đến đỏ mặt, nữ nhân ai ai điều cấm kỵ nhất chuyện này nha, cô cựa quậy muốn xuống.
“Ngoan, cô say rồi đừng có lộn xộn.”
Lục Hân Nghi đưa tay ôm lấy cổ Hàn Thương Nguyên, lúc này đã không còn cựa quậy nữa: “Anh là một quân nhân, cõng một cô gái liền chê nặng?”
Không đợi anh trả lời, Lục Hân Nghi mơ mơ màng màng lại nói: “Anh là một kẻ ngốc.”
Hàn Thương Nguyên từng bước chậm rãi cõng Lục Hân Nghi đi về phía cửa lớn, mùi hương ngọt ngào của cô tỏa ra, nhếch lên khóe miệng, trầm giọng nói, mang theo vẻ quyến rũ khó tả: “Sao lại mắng tôi?”
Một cỗ chất lỏng ấm áp rơi xuống vai Hàn Thương Nguyên, Lục Hân Nghi tựa đầu vào vai Hàn Thương Nguyên: “Anh là đại ngốc, đại đại ngốc, ngốc nhất thế gian này…”
Hàn Thương Nguyên khựng người lại.
Lục Hân Nghi tựa vào vai Hàn Thương Nguyên lại nói: “Nhưng tôi lại thích một kẻ đại ngốc, vậy tôi cũng ngốc lắm đúng không?”
Lên xe, tài xế nhìn thấy cảnh này liền hỏi Hàn Thương Nguyên: “BOSS, cô gái này là người của Lục Vũ Thần.”
Hàn Thương Nguyên nhìn cô gái say sĩn đang dúi đầu vào lòng ngực mình, vừa thổ lộ xong liền ngủ say: “Đi về căn hộ.”
Tài xế không dám làm trái ý, cũng không dám hỏi nhiều, lẳng lặng lái xe đi.
Hàn Thương Nguyên đưa tay xoa lên đỉnh đầu cô gái nhỏ đang không một chút phòng bị nép trong lòng.
Khi tỉnh lại, anh biết mọi thứ không phải giấc mơ, tình cảm dành cho Doãn Mộ Tư vẫn còn đó, chỉ là anh sợ, nếu anh chết, sẽ có một cô gái khác hằng đêm đều vì anh mà khóc.
Lúc Lục Hân Nghi tỉnh lại, đầu có chút đau, trong bóng tối cô có thể cảm nhận được đây không phải nhà của cô. Mấy ly rượu mạnh kia cũng quá lợi hại, ngấm từ từ, say đến ngất đi khi nào không rõ.
Lục Hân Nghi nhắm mắt lại, hình ảnh Hàn Thương Nguyên cõng cô trên lưng là hình ảnh cuối cùng cô còn nhớ được.
Vậy đây là?
Căn phòng tối đen bỗng nhiên sáng lên, thân ảnh cao lớn đứng ở cửa ra vào, Hàn Thương Nguyên nhìn một cái tiểu cô nương đầu tóc rối tung, gương mặt ngơ ngác: “Tỉnh rồi?”
“Xin lỗi, đêm qua tôi say quá.” - Lục Hân Nghi đứng lên muốn đi ra ngoài, liền nhìn thấy trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi.
Nói xong, Hàn Thương Nguyên quay người đi ra ngoài.
Lục Hân Nghi nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn bước theo Hàn Thương Nguyên đi ra ngoài.
Trên bàn ngoài canh giải rượu còn có mấy món ăn nhẹ, Lục Hân Nghi tò mò nhìn người đàn ông đang đeo tạp dề mang đĩa ra đặt trước mặt cô.
“Anh nấu?”
Hàn Thương Nguyên gật đầu: “Ừm, ăn thử.”
Trái tim Lục Hân Nghi nhảy lên, sau đó chóng tay lên cằm chớp mắt nhìn anh: “Anh có biết người đàn ông hấp dẫn nhất khi nào không?”
Hàn Thương Nguyên rót một ly nước đặt về phía Lục Hân Nghi, lắc đầu.
“Chính là khi anh ta xuống bếp.” - Lục Hân Nghi nháy mắt: “Còn nữa, thường thì đàn ông chỉ nấu cho người họ thích ăn mà thôi.”
Hàn Thương Nguyên cười khổ, anh học nấu cơm vì trước kia sẽ nấu cho Mộ Mộ ăn, nhớ lại kiếp trước, Mộ Mộ luôn bị anh ép phải ăn trong đau khổ.
Còn cô gái trước mắt, ăn thật vui vẻ.
Một cổ ấm áp chạy trong người anh.
Cô gái nhỏ trước mặt, mang đến cho người ta sự ấm áp.
“Đêm qua cô không nhớ đã nói gì sao?” - Hàn Thương Nguyên ngồi xuống ghế đối diện Lục Hân Nghi.
Nói gì?
Thấy nét mặt Lục Hân Nghi ngơ ngác, Hàn Thương Nguyên không khỏi muốn trêu chọc: “Cô vừa khóc vừa nói thích tôi.”
Lục Hân Nghi: “…”
Thật mất mặt…
Dù là cô muốn tán anh, nhưng kiểu cầu xin tình cảm như vậy cô không muốn.
“Xin lỗi… do tôi say quá…”
Hàn Thương Nguyên híp mắt nhìn vào mắt Lục Hân Nghi: “Ý cô là tỏ tình xong liền không nhận?”
Lục Hân Nghi: “…”
Cái tình huống gì đây…
Cái khí thế áp bức này, dọa cô thật sự sợ hãi.
“Hàn Thương Nguyên, tôi biết anh thích người khác. Nhưng thích anh là quyền của tôi, đúng không? Tôi biết anh không thích tôi, vậy nên anh không cần từ chối, dù anh thật sự từ chối tôi cũng sẽ vẫn thích anh… cho nên… cho nên…”
Lục Hân Nghi chưa nói hết câu, Hàn Thương Nguyên nhếch môi cười nhìn cô gái nhỏ nói: “Cho nên chúng ta thử xem.”
Hàn Thương Nguyên gật đầu: “Ngày mai tôi sẽ bay sang nước M một chuyến, khi nào về sẽ tìm em đi hẹn hò.”
Ăn uống xong, Lục Hân Nghi vẫn lâng lâng như đang mơ…
Hẹn hò?
Quay về Nam Sơn diamond, Lục Hân Nghi nhìn thấy Lục Vũ Thần đã đưa Doãn Mộ Tư quay lại, sau đó mọi chuyện vẫn tiến triển như trước kia, không sai lệch bất cứ chuyện gì.
Lục Hân Nghi càng ngày càng nóng lòng, vì sao hôm đó Hàn Thương Nguyên nói anh ta bay sang nước M cô lại không chút phòng bị như vậy? Đây chính là thời điểm anh ta đi điều tra chú nhỏ.
Hân Nghi ơi là Hân Nghi, chỉ vì mê mẩn gương mặt đẹp trai đó, mà quên mất mục đích tiếp cận anh ta.
Không được, cô không cho phép người đàn ông vừa nói muốn hẹn hò với cô lại chết vì cô gái khác.
Lục Hân Nghi sau khỏi bữa tiệc nhà họ Lục, Lục Hân Nghi dò hỏi Hàn Dĩnh, liền biết hôm nay nhà họ Hàn có tiệc, Hàn Thương Nguyên buổi tối sẽ qyay về, Hàn Dĩnh vừa ly hôn nên không có quay về.
Tiệc nhà họ Hàn là tiệc của quan chức cấp cao, Lục gia chỉ là giới thương nhân, đối với Hàn gia cũng không qua lại quá sâu.
Lục Hân Nghi mặc trang phục phục vụ trà trộn vào bữa tiệc, cô muốn gặp trực tiếp Hàn Thương Nguyên ngăn cản anh, không cho anh đường lui.
Lục Hân Nghi giả dạng thành người phục vụ trà trộn vào bữa tiệc không chút khó khăn nào, sau đó liền ẩn mình đi một vòng tìm kiếm Hàn Thương Nguyên.
Khi đi tới phòng khách bên trong, Lục Hân Nghi nép mình vào góc tối, nhìn thấy Hàn Thương Nguyên từ trên lầu đi xuống, phía dưới sô pha là Hàn Sở Nguyên.
Hàn Thương Nguyên cố ý hỏi: “Chú, sao chú không ra ngoài tiếp khách.”
Hàn Sở Nguyên gương mặt nghiêm trang trách cứ: “A Nguyên, con đang làm gì vậy, vị hôn thê của con là Hoàng Châu, hôm nay người ta cố tình chuẩn bị đợi con đến đón, con lại không đi đón?”
“Vị hôn thê?” - Hàn Thương Nguyên cười lanh: “Con chưa bao giờ chấp nhận cuộc liên hôn này.”
Hơn nữa, anh ta không đi đón, cô ta cũng lại tự đến được.
Hàn Sở Nguyên không vui nói: “Nếu con không hài lòng với cuộc hôn nhân này, con phải sớm nói với cha mẹ con trước, sau đó đến Hoàng gia mà giải thích, dù sao hai nhà cũng là có mối quan hệ lâu năm.”
“Còn về Doãn Mộ Tư, hiện tại cô ta đã kết hôn rồi, dù không kết hôn thì cũng không được, danh tiếng của cô ta không tốt. Ba của con nhờ chú nói cho con biết, từ xưa đến nay mỹ nhân đều mang lại tai họa, vậy nên tốt nhất là tránh xa Doãn Mộ Tư ra.”
Hàn Thương Nguyên bất động một chút, sau đó lại nói: “Chú nói xong chưa?”
Hàn Sở Nguyên cắn răng: “Đừng trách chú lắm miệng, loại phụ nữ như Doãn Mộ Tư không phù hợp với Hàn gia chúng ta.”
“Loại phụ nữ, loại phụ nữ nào?”
Sau đó Hàn Thương Nguyên lại cười mỉa mai: “Trước khi con ra quân, hai người cũng không nói như vậy.”
Hàn Sở Nguyên hừ lạnh: “Con cũng biết đó là chuyện trước kia, cô ta cũng đã kết hôn rồi, con còn muốn giành cái gì. Kể cả vậy, cô ta trước kia bị Tống Tư Hàn vứt bỏ như giày rách, bị cả Nam Sơn chê cười. Sau đó tự bán thân, tìm tới tận của cửa Lục Vũ Thần. Hàn Thương Nguyên, bây giờ còn có đi giành giựt, khiến cô ta ly hôn thì cả đời cô ta cũng sẽ không thể thoát cái danh xưng vợ cũ Lục Vũ Thần, con không sợ thiên hạ chê cười sao. Huống hồ, Lục Vũ Thần dễ chơi sao, hắn sẽ dễ dàng buông cô ta về tay con sao?”
Hàn Thương Nguyên nghe Hàn Sở Nguyên nói vậy thì vô cùng tức giận, mặc dù anh đã quyết định không để bi kịch xảy ra, nhưng vẫn không thể nhìn được hai kẻ xảo trá này: “Chú, xin nhắn với ba của con là con sẽ tự mình quyết định cuộc đời của con. Con đã từ bỏ sự nghiệp chính trị và đã trở thành thương nhân thì cần quan tâm gì tới danh tiếng.”
Nói xong Hàn Thương Nguyên liền đi ra ngoài.
Lục Hân Nghi đứng ở góc tường, cảm thấy trái tim có chút nhói, cô vẫn biết Hàn Thương Nguyên yêu Doãn Mộ Tư đến có thể dùng cái chết để chứng minh, nhưng cô vẫn chạnh lòng.
Không không không… cô không được chạnh lòng, cô không thể để Hàn Thương Nguyên đi đến bước đường cùng như vậy.
Lục Hân Nghi đi ra ngoài, một lần nữa mất dấu Hàn Thương Nguyên.
Hoàng Châu hôm nay chính là chán chường nhất, nhà họ Hàn rõ ràng đã định về hôn sự này, còn nói Hàn Thương Nguyên sẽ đến đón cô ta, cuối cùng cũng may còn có Cố Hải Ninh đi cùng cô ta tới nơi này.
Cố Hải Ninh là một người khôn khéo, tận dụng cơ hội rất tốt để quan hệ với các giới chức cao cấp.
Hoàng Châu đang đứng liền có người hầu đi tới, nói Hàn Thương Nguyên mời cô đến nói chuyện ở phòng khách.
Đi vào phòng khách, không nhìn thấy Hàn Thương Nguyên, người hầu lại đưa cô ta vào một căn phòng riêng. Hoàng Châu bước vào, liền nhìn thấy Hàn Thương Nguyên nằm trên giường, nửa thân trên đã cởi trần.
“Ai?” - Nghe thấy tiếng bước chân đi vào, giọng nói Hàn Thương Nguyên khàn khàn đầy cảnh giác, hé mắt nhìn thấy Hoàng Châu, quát lớn: “Cút ra ngoài.”
Hoàng Châu nhìn thấy toàn thân Hàn Thương Nguyên da ửng lên đỏ bừng, ánh mắt đáng sợ, nằm trên giường quằn quại chịu đựng, đoán chừng là bị hạ thuốc.
Ai lại dám hạ thuốc Hàn Thương Nguyên ngay tại Hàn gia. Bọn họ mời cô ta vào, chính là muốn gạo nấu thành cơm?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT