Hàn Dĩnh khiêu vũ cùng Vân Phàm, ánh mắt anh luôn say đắm như muốn giữ chặt cô vào bên trong ánh mắt anh.
Cô giống như một con mèo nhỏ nhìn Vân Phàm:"Đừng nhìn em như vậy, xấu hổ quá."
Trong mắt Vân Phàm đầy ôn nhu:"Hôm nay em thật đẹp."
Gương mặt Hàn Dĩnh hơi ửng đỏ, nét xinh đẹp mặn mà hiện rõ trên khuôn mặt.
"Vì sao anh lại chọn em, rõ ràng anh sẽ có nhiều lựa chọn tốt hơn."
Anh vừa tài giỏi, giàu có, gia thế cũng không thua kém ai ở Nam Sơn, vậy mà lại chạy theo một người phụ nữ đã ly hôn.
Vân Phàm lắc đầu, lén hôn lên trán cô:"Anh không lựa chọn, anh chỉ làm theo trái tim mách bảo. Anh thích em một cô gái không cần quá cầu kỳ, anh yêu em và sẽ không bao giờ cho phép em rời khỏi anh, em hiểu không?"
Hàn Dĩnh đưa mắt nhìn anh, hốc mắt đỏ ửng, hai tay siết lại trên vai Vân Phàm đầy cảm động, người đàn ông này chưa từng khiến cô thất vọng.
Nhìn bộ dạng này của Hàn Dĩnh, trái tim Vân Phàm rộn ràng, ôm cô vào lòng:"Em đừng như vậy, anh đau lòng."
Động tác này bị một người ở trong góc cách đó không xa nhìn thấy rõ ràng.
Cố Triết nắm chặt chiếc cốc, trong mắt tràn đầy tức giận.
Vợ hắn và con hắn… đang nằm trong lòng người đàn ông khác.
Bên cạnh là Trần Chí Kiên, nhìn thấy cảnh này liền hừ lạnh:"Anh tức giận sao, đang ghen tỵ? Hiện tại muốn quay lại à?"
Cố Triết lạnh lùng nhìn hắn một cái, ngửa đầu mang ly rượu đỏ trên tay uống sạch:"Không."
Trần Chí Kiên cười cười, nụ cười này ẩn chứa ba phần lạnh lùng, bảy phần khinh bỉ.
"Người xưa từng nói có không giữ, mất đừng tìm."
Cố Triết đặt ly rượu trên bàn, không hài lòng nhìn một bên:"Cậu nói đủ chưa, tôi nói không để cô ta đi à."
"Nhưng ánh mắt và hành động của anh đang thể hiện anh không quên được Tiểu Dĩnh."
Cố Triết nhìn về phía Hàn Dĩnh thêm một lần, sau đó liền lắc đầu:"Không như cậu nghĩ đâu."
Trần Chí Kiên cũng không nói thêm cái gì, bởi vì trong lòng anh cũng nặng nề.
Nhìn Doãn Mộ Tư trong lòng Lục Vũ Thần dường như đã ổn định và cao quý hơn rất nhiều.
Tất cả những điều đó đều do Lục Vũ Thần mang đến cho cô, anh chỉ xứng đáng luôn đứng ở phía sau nhìn cô, bảo vệ cô.
Nếu như anh nắm trong tay Trần gia sớm hơn… sớm hơn một chút thôi…
Rượu đỏ trên tay uống cạn, Trần Chí Kiên quay người đi ra khỏi bữa tiệc.
Lục Vũ Thần nhận được tin báo Lục Hàn chỉ đứng bên ngoài bữa tiệc rồi rời đi, không tiến vào bên trong.
Nhưng bữa tiệc quá đông người, vả lại Lục Hàn còn có được Hoàng Châu giúp sức, trong tối ngoài sáng khó lòng kiểm soát.
Ở trong góc tối, Lục Hàn nhìn Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư khiêu vũ với ánh mắt đỏ hoe.
Hắn rời khỏi nhà tù quay về Lục gia liền bị Lục lão gia tử mắng một trận, còn đuổi hắn ra khỏi Lục gia, ba của hắn tức giận đến mức nằm liệt giường.
Lục thị phá sản, nợ nần chồng chất, công ty hiện tại không có một bóng người.
Mà tất cả điều này đều do phúc của Lục Vũ Thần.
Lục Hàn siết chặt khẩu súng trong tay khi mà hắn đang tuyệt vọng.
Lục Vũ Thần không cho hắn đường lui, vậy nên hãy cùng nhau chết đi.
Hắn tiến vào từ phía sau, còn được Hoàng Châu hổ trợ, tuy là canh phòng rất nghiêm nhưng không phải là không có kẽ hở.
Hai mắt Lục Hàn đầy gân máu, hắn ta từ từ nạp đạn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:"Lục Vũ Thần… Lục Vũ Thần…"
"Tao với mày hôm nay, một là mày chết hai là tao chết… mày hãy nhớ kỹ."
Nói xong, hắn hạ thấp mũ lưỡi trai xuống, lợi dụng đám đông lẻn vào bữa tiệc.
Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư không hề phát hiện ra bất thường.
Dù sao Tô Ngôn đã báo cáo Lục Hàn không tiến vào mà rời đi, Lục Vũ Thần nghĩ hắn đã bỏ cuộc.
Tầng Hải Châu đẩy tay Từ Oánh xoay một vòng liền đột nhiên đụng phải một người.
Cánh tay Từ Oánh đột nhiên đau buốt liền ôm lấy ngồi xổm xuống mặt đất.
Tầng Hải Châu nhíu mày nhìn người kia một cái, phát hiện hắn ta ngay cả xin lỗi cũng không nói. Anh nhanh chóng đỡ Từ Oánh đứng lên:”Em không sao chứ?”
Từ Oánh lắc đâu,f chỉ thấy cảnh tay của mình đã sưng tấy đỏ bừng:”Người đàn ông này làm sao vậy, anh ta dùng nhiều lực như vậy?”
Tầng Hải Châu cũng cảm thấy kì lạ, anh cảm thấy người đàn ông này dường như có mục đích, bước đi thẳng đến mực tiêu.
Ánh mắt Tầng Hải Châu nhìn theo, đột nhiên gương mặt đen lại… hắn đang đi về hướng Lục Vũ Thần.
Tầng Hải Châu lặp tức buông Từ Oánh ra mà chạy tới.
Từ Oánh cũng nhanh chân đuổi theo phía sau.
Lục Hân Nghi dường như cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn ở hiện trường này. Cô từ lầu hai nhảy xuống nhìn xung quanh một vòng.
Lục Vũ Thần rất nhanh nhận ra có người tiến tới, liếc nhìn một cái, nhưng hắn đội mũ sụp cả gương mặt, nhất thời không nhận ra. Nhưng bản năng anh mách bảo, đây là kẻ địch.
Lục Hàn phát hiện đã bị Lục Vũ Thần nhìn trúng, liền lập tức rút súng ra chĩa vào Lục Vũ Thần.
“Đoàng.”
Một tiếng súng vang lên khiến mọi người sợ hãi, lập tức toàn bộ hội trường hỗn loạn.
Lục Vũ Thần tránh né được phát súng, lăn trên mặt đất hai vòng, ôm Doãn Mộ Tư trong tay.
Lục Hàn bắn trượt một phát, lập tức bắn thêm hai phát xuống đất về phía Lục Vũ Thần.
Sau đó hướng về hai bên đang lao tới bắn thêm hai phát.
Lục Hân Nghi gương mặt đen lại:”Nằm im, cử động liền gãy mất cánh tay.”
Luc Hàn hai mắt dầy gân máu đỏ bừng, hắn nhìn ba người nằm trong vũng máu, không khỏi lộ ra nụ cười xảo trá.
“Ha ha ha ha ha…”
Hắn cười như điên dại.
Cánh tay Lục Vũ Thần chỉ bị sướt đạn qua, máu chảy nhưng không bị thương nặng, lập tức đứng dây, tức giận đi tới trước mặt hắn, đá thật mạnh vào bụng hắn.
Nếu như phát súng kia trực tiếp bắn trúng Doãn Mộ Tư thì hắn sẽ chết ngay lập tức.
“Đưa hắn vào ngục, Văn Sâm, Tô Ngôn.”
Văn Sâm và Tô Ngôn canh giữ ngoài cổng lúc này mới chạy vào, trầm mặt gật đầu.
“Từ Oánh!”
“Vân Phàm!”
Hai tiếng hét vang lên, Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư lập tức nhìn về phía bọn họ.
Mục tiêu của Lục Hàn không chỉ có Lục Vũ Thần, còn có Vân Phàm và Tầng Hải Châu.
Lục Vũ Thần đều né được ba phát súng, nhưng Từ Oánh lại giúp Tầng Hải Châu đỡ một phát. Vì Tầng Hải Châu đứng gần Lục Hàn nhất, chắc chắn không thể tránh né được.
Từ Oánh tái nhợt nằm trong vũng máu. Chiếc váy màu đỏ nhuộm màu máu, hai mắt nhắm nghiền hôn mê bất tỉnh.
Doãn Mộ Tư lập tức chạy tới ôm đầu cô:”Từ Oánh, Từ Oánh.”
Nhưng mà Từ Oánh hoàn toàn mất ý thức.
Bên kia, Hàn Dĩnh và Vân Phàm đang kiêu vũ, phát súng này liền nhắm vào Hàn Dĩnh. Vân Phàm đảo mắt một cái liền phát hiện, lập tức ôm lấy cô, xoay người, phát súng ghim vào phần eo.
Hàn Dĩnh ôm đầu của Vân Phàm khóc lớn:”Mau lên… gọi cấp cứu… mau gọi xe cấp cứu.”
Lục Vũ Thần ấn vào eo Vân Phàm, phát hiện một phát này đã trúng thận. một phát súng này có thể liền lấy mạng Vân Phàm.
Nếu không giữ được quả thận này, Vân Phàm về sau có thể sống sót cũng trở thành kẻ vô dụng.
Xe cấp cứu nhanh chóng đến và ba người được đưa thẳng đến bệnh viện.
Vết thương trên tay Lục Vũ Thần không nặng, sát trùng băng lại đều có thể bình thường, Doãn Mộ Tư ôm cánh tay của anh đau lòng.
Vừa rồi, hai phát súng đều nhắm vào cô, nhưng Lục Vũ Thần dùng cơ thể che chắn cho cô, ôm cô xoay hai vòng.
Doãn Mộ Tư ôm anh bật khóc:”Không ngờ lại xảy ra chuyện này.”
Lục Vũ Thần nhẹ nhàng an ủi cô:”Đừng sợ, có anh ở đây.”
Bên ngoài phòng mổ, một đoàn người đứng bên ngoài.
Văn Sâm và Tô Ngôn xử lý xong Lục Hần liền cùng Lục Hân Nghi hộ tống gia đình hai bên về nhà.
Sắc mặt của Tầng Hải Châu và Hàn Dĩnh sắc mặt tái nhợt.
Hàn Dĩnh ngồi đó với ánh mắt thất thần và khuôn mặt nhợt nhạt.
Tầng Hải Châu trực tiếp ngồi xổm trên mặt đấu, hai tay ôm đầu.
Một lúc sau, cửa phòng mở được mở ra.
Cả đoàn người vội lao tới.
Tầng Hải Châu và Hàn Dĩnh là nhanh nhất.
Người bị đẩy ra chính là Từ Oánh, Tầng Hải Châu cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc như một đứa trẻ.
Anh nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của cô nhẹ nhàng gọi:”Tiểu Oánh, Tiểu Oánh.”
Bác sĩ nói:”Cô ấy bị bắn vào vai, ca phẫu thuật rất thành công. Rất may nó chỉ sượt qua một dây thần kinh, nếu không chỉ sợ cánh tay trái của cô ấy liền không thể cử động được nữa.”
Anh cũng là bác sĩ, nhưng lúc này anh căn bản không dám vào phòng mổ giúp cô.
Bởi vì anh sợ anh sẽ hoảng sợ mà run tay, sẽ khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
Lục Vũ Thần vỗ vai Tầng Hải Châu:”Chúng ta về phòng bệnh trước.”
Tầng Hải Châu gật đầu, liền đi theo xe đẩy vào phòng VIP cách đó không xa.
Hàn Dĩnh nhìn thấy bác sĩ quay đầu vào phòng mổ, liền lập tức nắm lấy tay ông.
“Bác sĩ, chồng của tôi đâu? Ánh ây cũng bị bắn, anh ấy sao rồi?”
Bác sĩ nhìn Hàn Dĩnh:”Vậy cô là người nhà bệnh nhân sao?”
“Vâng, tôi là vợ anh ấy.”
“Lần phẩu thuật này khá khó khăn, sẽ tổn thương đến thận, nếu không xử lý tốt có hể hủy hoại cả đời, tệ hơn nữa là không qua khỏi.”
Hàn Dĩnh nghe xong liền bật khóc,
Hai chân cô mềm nhũng quỵ xuống mặt đất.
Doãn Mộ Tu lập tức chạy tới ôm Hàn Dĩnh:”Dĩnh Dĩnh… Dĩnh Dĩnh..”
Hàn Dĩnh khóc đến mức nghẹn ngào không thở nổi:”Mộ Mộ, làm sao bây giờ, mình không muốn mất anh ấy.”
Doãn Mộ Tư cảm nhận được nổi đau này, dỗ dành:”Không sao đâu, không sao đâu. Đây là bệnh viện lớn nhất Nam Sơn. là bệnh viện TOP 5 của của nước, tay nghê bác sĩ đều rất tốt, kỹ thuật của họ đều giỏi như Tầng Hải Châu, chắc chắn sẽ phẩu thuật thành công.”
Hàn Dĩnh khóc lớn:"Nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì sao. Mình còn chưa mặc váy cưới cho anh ấy xem, tui mình còn chưa làm lễ cưới, anh ấy còn chưa được nhìn thấy con của chúng mình… mình còn chưa nói rằng mình rất yêu anh ấy, anh ấy không thể bỏ mặc mình như vậy được."
Lục Vũ Thần nhìn thấy cảnh này liền không khỏi nhớ lại những ngày ở nước A. Phải chăng khi nhịp tim của anh dần giảm xuống, Doãn Mộ Tư cũng giống như Hàn Dĩnh hiện tại.
Nhìn thấy bọn họ đau đớn như vậy, Lục Vũ Thần nheo mắt lại, toàn thân sát khí tỏa ra rất mạnh mẽ.
Văn Sâm nhìn thấy Lục Vũ Thần sắc mặt không ổn liền đi tới:"Bang chủ."
Lục Vũ Thần xoay người rời đi:"Tôi muốn đi gặp Lục Hàn."
Văn Sâm muốn đi cùng Lục Vũ Thần liên bị ngăn lại:"Cậu ở đây bảo vệ bọn họ, nếu lúc này còn để xảy ra sự việc ngoài ý muốn, để thêm người bị thương, tôi sẽ giết cậu."
Ánh mắt Lục Vũ Thâng sắc bén như dao, sát ý nồng đậm, phẫn nộ tràn ngập.
Văn Sâm cúi đầu:"Vâng, Bang chủ."
Lục Vũ Thần lên xe, Tô Ngôn lái xe đưa anh đến cục cảnh sát.
Bây giờ Lục Hàn đang bị nhốt trong ngục, chờ đợi cảnh sát định tội.
Cả cục cảnh sát và Lục Hàn cũng không thể ngờ rằng chính Lục Vũ Thần sẽ đến.
Anh dựa vào ghế, nhắm mắt lại, ngồi đó như một quả bom hẹn giờ, không ai dám nhìn vào.
Sát khí ngập người khiến Lục Hàn vừa được giải ra nhìn thấy liền run rẩy.
Lục Hàn theo bản năng đưa tay bảo vệ mình:"Mày…mày muốn làm gì?"
Lục Vũ Thần đứng lên, đi đến trước mặt hắn:"Lục Hàn, chú có thể thoát khỏi tầm mắt của chúng tôi, lẻn vào hội trường, còn muốn tôi trao giải cho chú?"
Lục Hàn lúng túng nuốt nước bọt:"Không có, tôi không có giết hắn, người ta muốn giết nhất cũng không giết được."
Lục Vũ Thần ồ một tiếng, hung hắn tát mạnh vào đầu Lục Hàn.
Cú đánh khiến Lục Hàn ngã lăn khỏi ghế.
Lục Vũ Thần như một cao thủ, hắn biết điểm nào đau nhất, không ảnh hưởng đến tính mạng.
Lục Vũ Thần giơ chân đá mạnh vào bụng hắn:"Tôi đá cái này là vị Từ Oánh."
Lục Hàn ôm bụng, đau đớn lăn ba vòng tại chổ.
"A… Lục Vũ Thần, mày…."
Hắn còn chưa dứt lại, Lục Vũ Thần lại đá một cước vào ngực hắn.
Đôi mắt Lục Vũ Thần hằn lên ngọn lửa, tràn đầy sát khí, bây giờ anh chỉ muốn trút hết giận dự lên người đàn ông này.
Nếu không phải pháp luật không cho phép giết người, hiện tại Lục Hàn đã chết mấy trăm lần.
"Cú đá này là đá cho Vân Phàm đá một cước! Vân Phàm một cước cũng không đủ."
Nói xong, một cước đá vào đầu Lục Hàn.
Lục Hàn đột nhiên đầu óc quay cuồng, một ngụm máu phin ra.
Trong đầu hắn hiện tại đầy sao bay vòng vòng:"Lục Vũ Thần, mẹ kiếp con mẹ nhà mày."
Lục Vũ Thần nghe hắn còn có sức mắng chửi, liền dùng chân đá thẳng vào thận hắn.
Lục Hàn đau đớn đến mức hét lớn.
Toàn bộ phòng giam tràn ngập tiếng hét chói tai của hắn, cảnh sát trưởng và cảnh sát viên nhìn nhau kinh hãi, làm bộ như không nghe thấy cái gì, như thể tất cả những điều này không liên quan gì đến họ.
Tô Ngôn đứng bên ngoài như vị thần giữ cửa, không cho ai bước vào.
Lục Vũ Thần đặt tay lên quả thận của hắn, cú đá này sẽ khiến hắn ta khó mà đứng lên.
"Đây là ngươi dám đụng đến người của tôi. Cũng may người nhà của tôi, Mộ Mộ không bị thương, bằng không tôi sẽ giết ngươi ngay tại đây, cũng sẽ không để pháp luật xử lý tôi."
Lục Hàn đau đớn hoảng sợ, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống tứng giọt tạo thành một vũng nhỏ.
"Lục Vũ Thần, mày…"
Lục Vũ Thần muốn bẽ gãy cánh tay của hắn:"Mày nên biết, mày sẽ không bao giờ vượt qua được lần này."
Nói xong, liền rút khăn giấy lau sạch tay và đôi giày da, lau xong ném chiếc khăn lên mặt hắn.
Sau đó quay người đi ra ngoài.
Lời nói Lục Vũ Hàn chửi rủa từ phía sau:"Lục Vũ Thần, Lục Vũ Thần, mày chết không yên."
Lục Vũ Thần quay người lại:"Xem ra cú đá vào thận vừa rồi còn chưa đá tốt."
Lục Hàn sợ đến mức ngậm miệng lại, một cước vừa rồi hắn đã muốn văngruột gan ra ngoài, hắn không nói nói nữa.
Lục Vũ Thần đi ra ngoài, liếc nhìn cảnh sát trưởng xong, ánh mắt lạnh lùng, tỏa ra khí lạnh:"Dùng súng trái phép, cố ý giết người, mất khả năng trả nợ xấu, các người biết xử lý hắn ra sao chứ?"
Lục Vũ Thần nghe xong liền nhìn Tô Ngôn nói:"Nhìn chằm chằm việc này cho tôi."
Lục Hàn lần này, sẽ không có cơ hội xoay người.
Sự việc gây chấn động cả Nam Sơn chỉ trong một đêm.
Tầng Hải Châu một mực ở bên cạnh Từ Oánh chăm sóc cô, ba ngày ba đêm đều không chợp mắt.
Doãn Mộ Tư nhẹ nhàng nói:"Anh đã chăm sóc cô ấy ba ngày rồi, anh nên về nghỉ ngơi đi, nếu không anh đổ bệnh thì ai sẽ chăm cô ấy."
Tầng Hải Châu lắc đầu:"Không sao đâu, Từ Oánh đã bảo vệ tôi, tôi chỉ ngồi đây với cô ấy, không có gì đâu.".
Doãn Mộ Tư đáp:"Anh đã thức mấy đêm không ngủ, muốn Từ Oánh tỉnh lại thấy anh suy sụp như vậy sao? Anh đi ngủ đi, ở đây có tôi rồi."
Tầng Hải Châu không thể từ chối gật đầu đi ra ngoài, anh không đi đâu mà ngồi chiếc ghế ngay ngoài cửa.
Doãn Mộ Tư lấy khăn lau mặt cho Từ Oánh. Cô gái nhỏ này sẵn sàng vì tình yêu mà mạo hiểm cả tính mạng.
Bên ngoài Lục Hân Nghi đứng ngoài cửa, bên cạnh là Tầng Hải Châu gục đầu vào cạnh tường.
Lục Vũ Thần từ thang máy đi ra, anh thở dài, cởi áo khoác đắp lên người Tầng Hải Châu đang ngủ.
"Vân Phàm sao rồi?"
Lục Hân Nghi lắc đầu:"Không ổn lắm, vẫn chưa tỉnh lại."
Bên trong truyền ra tiếng ho khan, Lục Vũ Thần vội bước vào.
Doãn Mộ Tư lập tức nắm lấy tay Từ Oánh, trên mặt tràn đầy hy vọng:"Oánh Oánh."
Sắc mặt Từ Oánh tái nhợt, mỗi cơn ho đều đau đơn:"Mộ Mộ, tớ sợ quá…"
Doãn Mộ Tư lập tức ôm lấy cô:"Đừng sợ, mọi ngươi luôn ở bên cạnh cậu, bác sĩ nói câu chỉ cần tịnh dưỡng mấy tháng sẽ mau khỏi."
Tâm trạng của Từ Oánh khá hơn rất nhiều, cô nhìn xung quanh hỏi:"Tầng Hải Châu đâu?"
Lục Vũ Thần nhìn thấy cô gái ngốc này tỉnh lại, điều đầu tiên mở miệng hỏi là Tầng Hải Châu liền cảm thấy trong lòng có chút rung động.
"Tầng Hải Châu chăm sóc cô ba ngày không chợp mắt chút nào, hiện tại cậu ta đang ngủ bên ngoài, khi nào cậu tỉnh lại tôi sẽ báo cho cậu ấy sớm."
Từ Oánh lắc đầu:"Anh ấy có bị thương không? Lúc tôi bị trúng đạn liền nghe thêm một phát súng nữa, có phải là Tầng Hải Châu bị trúng không?"
Doãn Mộ Tư kể lại tình hình lúc đó, Từ Oánh không khỏi sợ hãi… lúc này liền lo lắng cho Hàn Dĩnh.
Sau một cuộc phẫu thuật cho Vân Phàm do Tầng Hải Châu cầm dao, cuối cùng cũng có tiến triển tốt.
Hàn Dĩnh từ phòng bệnh đi ra, nhìn Doãn Mộ Tư và Lục Vũ Thần nói:"Vân Phàm… tỉnh rồi."
Lục Vũ Thần lập tức đi vào.
Nhìn thấy Vân Phàm sắc mặt tái nhợt, nắm lấy tay hắn:"Vân Phàm, thân thể của anh thế nào?"
Vân Phàm giật giật khóe miệng:"Không sao, vẫn tốt."
Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư nhường y tá kiểm tra một chút, thân thể Vân Phàm đã ổn định liền đưa Doãn Mộ Tư đi nghĩ ngơi, gần đây cô chạy qua chạy lại hai bên, thân thể cũng có chút đuối sức.
Vả lại, nên nhường đôi vợ chồng trẻ tâm tình.
Hàn Dĩnh đi lại giường bệnh nắm lấy tay Vân Phàm:"Cảm ơn anh."
Sắc mặt Vân Phàm tái nhợt, cười cười:"Giữa chúng ta không cần nói lời cảm ơn. Anh thân là chồng em, cha của em con đó là trách nhiệm anh phải bảo vệ mẹ con em. Ngược lại, nếu em thật sự xảy ra chuyện, anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình."
Hàn Dĩnh bật khóc, nằm vào lòng ngực hắn:"Chờ anh xuất viện, chúng ta tổ chức đám cưới, đám cưới của chúng ta nhất định phải thông báo cho cả Nam Sơn biết… Hàn Dĩnh em đã kết hôn với một người tài giỏi và can đảm ra sao."
Vân Phàm mỉm cười gật đầu một cái:"Đáp ứng em. Dĩnh Dĩnh, anh biết là không thích hợp lắm, nhưng Dĩnh Dĩnh, lời này nên để anh nói." - Vân Phàm đưa tay chạm vào lau nước mắt của Hàn Dĩnh:"Dĩnh Dĩnh, gả cho anh. Anh hứa cả đời này chỉ mang lại cho em nụ cười, nếu như em khóc….cũng chính là khóc vì hạnh phúc, em có đồng ý không, ở bên cạnh anh một đời, còn có…Dĩnh Dĩnh, anh yêu em."
Hàn Dĩnh mỉm cười gật đầu:"Được, em đồng ý, Vân Phàm, em yêu anh."
Từ Oánh là người đầu tiên xuất viện, tay vẫn còn bó bột, được Tầng Hải Châu đưa đi ăn khắp Nam Sơn.
Buổi tối, Từ Oánh đăng hình hai cuốn sổ màu đỏ lên nhóm.
Doãn Mộ Tư đang nằm trên bụng Lục Vũ Thần hỏi:"Cậu đăng kí kết hôn?"
Từ Oánh cười haha:"Không, tớ tìm thấy nó ở nhà Tầng Hải Châu, anh ấy tự mình làm hai bản."
Lục Hân Nghi ra vẻ hâm mộ:"Haha thật hâm mộ Oánh Oánh, bác sĩ Tầng còn tưởng tượng hai người đã kết hôn mà làm ra hai cuốn sổ."
Từ Oánh lại ngượng ngùng:"Tớ cũng không ngờ anh ấy lại dễ thương như vậy. Chúng ta đừng nói nữa, anh ấy mà thấy mình nói chuyện này lại giận dỗi a."
Tầng Hải Châu từ bên ngoài đi vào, trên tay bưng một dĩa trái cây:"Em ăn thử xem, ngọt lắm."
Từ Oánh dùng một tay gắp một miếng cho vào miệng. Tầng Hải Châu nhìn thấy màu đỏ sau lưng cô.
Anh ta lập tức chộp lấy, bí mật bị bại lộ, mặt anh đỏ bừng.
"Em lấy nó ở đâu?"
Từ Oánh chỉ chỉ cái bàn:"Em thấy anh để trên bàn."
Tầng Hải Châu đỏ mặt:"Em đã nhìn thấy rồi anh cũng không giải thích thêm, Từ Oánh, anh yêu em."
Từ Oánh bốc một miếng trái cây cho vào miệng nói:"Em cũng yêu anh mà."
Còn đưa thêm tay lên bao, kéo, búa.
Nhưng lần này Tầng Hải Châu không đùa giỡn như trước nữa mà trở nên nghiêm túc:"Oánh Oánh, anh không có trêu em, anh muốn nói cho em biết anh yêu em, chúng ta kết hôn có được không?"
Từ Oánh nhét trái cây vào miệng Tầng Hải Châu:"Anh thật sự muốn kết hôn?"
Tầng Hải Châu gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị.
Từ Oánh suy nghĩ một chút, vẻ mặt phức tạp:"Cho em chút thời gian được không?"
Tầng Hải Châu gật đầu, nhẹ ôm lấy cô:"Anh sẽ đợi em đồng ý… em từ chối anh sẽ lại bày tỏ, mất bao nhiêu lâu cũng được, cho đến khi nào em gật đầu mới thôi."
Từ Oánh bị lời nói bá đạo này làm cảm động.
"Em hiểu, nhưng cho em thêm chút thời gian."
Nói xong, miệng cô bị một nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu ngập mùi trái cây chiếm lấy.
Tô Ngôn đi vào văn phòng làm việc của Lục Vũ Thần, đưa hình ảnh từ trong ngục khi Lục Hàn được cứu ra trước đó.
"Lục tổng, người này cải trang che mặt, mặc quần áo rộng che giấu giới tính…trước mắt chưa tra ra được."