Dưới sự chứng kiến của mọi người, Doãn Sâm nắm tay Doãn Mộ Tư,từng bước đi về phía Lục Vũ Thần, đi phía trước bọn họ là Tiểu Vũ cầm một giỏ chứa đầy cánh hoa rải khắp dọc đường.

Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư mặc lên chiếc váy cưới do chính anh thiết kế, trên đầu đội vương miện đính kết kim cương tỉ mĩ đang từng bước đi về phía anh, gương mặt trời sinh lạnh lùng băng lãnh được thay thế bằng ánh mắt dịu dàng, ôn nhu như nước.

Trái tim của Lục Vũ Thần lúc này đập nhanh liên tục.

Cuối cùng Doãn Mộ Tư cũng là của anh.

Lục Vũ Thần không nghe được trên sân khấu người chủ trì nói gì, hắn chỉ nhìn thấy người phụ nữ kiên quyết đi về phía hắn, trong mắt hắn chỉ có cô.

Cho đến khi Doãn Sâm trao tay Doãn Mộ Tư cho anh.

Vành mắt Doãn Sâm đỏ bừng:”Lục Vũ Thần, ba giao Mộ Mộ của ba cho con. Từ này về sau, con nhất định phải yêu thương và trân trọng con bé thật tốt.”

Lục Vũ Thần gật đầu, trong ánh mắt chứa đầy sự biết ơn và cảm động: “BA, ba đừng lo lắng, con sẽ bảo vệ cô ấy, không bao giờ để cô ấy phải chịu bất kỳ ủy khuất nào.”

Đây là lời hứa của anh dành cho Doãn Sâm, và dành cho cả Doãn Mộ Tư và chính anh.

Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau, Doãn Mộ Tư không khỏi đỏ mặt.

Hai chữ: “Tôi đồng ý” vang lên từ Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư đã gắn kết hai con người yêu thương nhau thành một gia đình nhỏ.

Tuyên thệ xong, Từ Oánh bước tới, mở hộp nhẫn cưới ra.

Chiếc nhẫn cưới xuất hiện, là lúc mọi người không khỏi thốt lên sự cảm thán. Bên trong là một cặp nhẫn kim cương lấp lánh,một viên kim cương màu xanh và một viên kim cương màu hồng. Màu sắc và kích thước của nó đều là loại quý hiếm trên thế giới.

Mà lần trước, khi Lục Vũ Thần cầu hôn Doãn Mộ Tư, một viên kim cương đỏ quý hiếm đã xuất hiện, lúc đó gây chấn động khắp nơi, không ngờ đến nhẫn cưới lại càng to và quý hiếm hơn.

Không hổ danh là người giàu nhất Nam Sơn, hành động như muốn lấy tiền đập chết người.

Sau khi trao nhẫn xong, bên dưới la ó đòi chú rễ hôn cô dâu, một nụ hôn kéo dài hơn một phút a.

Lục Vũ Thần nhếch đôi môi mỏng đỏ mọng, dùng bàn tay thon dài nâng cằm Doãn Mộ Tư lên, hơi thở nóng ấm phả vào gương mặt đỏ bừng của cô: “Muốn hay không muốn đáp ứng bọn họ?”

Doãn Mộ Tư nhìn khuôn mặt đẹp như tạc tượng trước mặt, đôi mắt sâu thẳm và tràn đầy quyến rũ, cô hơi nhếch môi lên, nhính bàn chân lên.

Lục Vũ Thần cúi người, lập tức hôn lên đôi môi mềm mại của cô, càng ngày càng quyến luyến không dứt.

“A...a... nụ hôn thật hoang dã a.”

Lúc này Từ Oánh nhìn người ngồi bên cạnh là Vân Hòa hai tai đỏ ửng lên không khỏi trêu chọc: “Cậu đỏ mặt.”

Vân Hòa lập tức lắc đầu: “Không có,”

Nụ cười trên môi Từ Oánh lập tức mở rộng: “Trước đây cậu chưa từng hôn bạn gái phải không?”

Vân Hòa trầm mặc, nhìn Từ Oánh nghiêm túc: “Tôi năm nay mới 19 tuổi, không có bạn gái không phải là bình thường sao?”

Từ Oánh gật đầu: “ 19 tuổi không có bạn gái là bình thường, nhưng với vẻ của cậu mà chưa có thì cũng thật hiếm nha. Cậu có thích người nào không?”

Vân Hòa lại lắc đầu: “Không có!”

Từ Oánh chớp mắt: “Tôi giới thiệu cho cậu nhé.”

Cậu nhóc vừa đẹp trai vừa ấm áp như vậy, không khỏi khiến Từ Oánh muốn làm bà mai dẫn mối.

Vân Hòa cười cười, không chút do dự cự tuyệt:”Không cần.”

Từ Oánh liền nói:”Hay là cậu không có hứng thú với nữ nhân…”

Vân Hòa chau mày lại, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên trán Từ Oánh: “Chị à, khuynh hướng giới tính của em rất bình thường, cảm ơn chị.”

Từ Oánh lập tức nhíu mày tức giận:”Chị?”

Vân Hòa khôn ngoan nhếch môi cười sửa đổi: “Mỹ nhân.”

Từ Oánh bĩu môi:” Vậy còn nghe được.”

Cách đó không xa, Tầng Hải Châu nhìn chằm chằm Từ Oánh và Vân Hòa, những cánh hoa trước ngực liền bị kéo xuống, tàn nhẫn xé từng cánh hoa, những bông hoa tội nghiệp rất nhanh trở nên trơ trụi.

Nụ hôn nồng cháy giữa chú rể và cô dâu khiến nhiều người hò hét.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Doãn Mộ Tư đỏ mặt tới mang tai, kiều mỵ động lòng người, Lục Vũ Thần hận không thể giáu cô đi.

Kế tiếp là màn ném hoa.

Người chủ trì lễ cưới liền nói: “Tiếp theo xin mời các bạn chưa lập gia đình đến trước mặt để nhận lấy hoa cưới từ cô dâu. Chúc các vị được thần tình yêu ưu ái để trở thành cô dâu hoặc chú rể tiếp theo.”

Từ Oánh nghe xong, lập tức hai mắt tỏa sáng, lập tức lôi kéo Vân Hòa đi về phía trước.

Sandy hỏi Hàn Dĩnh có thích không, Hàn Dĩnh chỉ lắc đầu.

Sandy lùi lại thì đụng trúng Tầng Hải Châu sắc mặt đen đuổi tiến về phía trước, không biết bị ai khiêu khích?

Sau đó, liền thấy Tầng Hải Châu dừng lại ở phía sau lưng Từ Oánh và Vân Hòa.

“Các vị chuẩn bị xong chưa?” - Người chủ trì hô lên:”Cô dâu chuẩn bị tung bó hoa.”

“Sẵn sàng.”

Tất cả mọi người chưa kết hôn đều hô vang lên.

Doãn Mộ Tư nhìn mọi người một lần, sau đó xoay lưng lại.

Từ Oánh hô to:”Mộ Mộ, ném chỗ này, ném chỗ này.”

Lúc này, Doãn Mộ Tư vang lên:”Nhận lấy.”

Vừa nói, cô vừa ném bó hoa về phía sau.

Bó hoa xẹt ngang qua phía Từ Oánh, phía sau Tầng Hải Châu nhảy lên, nắm chặt bó hoa.

Tầng Hải Châu đáp đất, vô tình hơi ngả về phía Sandy, bị hắn đạp một phát, cơ thể đổ về phía trước dính chặt vào người Từ Oánh.

Từ Oánh sợ hết hồn, vội vàng lùi về phía sau mấy bước, đem khoảng cách của hai người kéo ra, nhìn cũng không muốn liếc nhìn Tầng Hải Châu một cái.

Tầng Hải Châu liếc nhìn bó hoa trong tay, sau đó không nói gì, ôm bó hoa lui về phía sau.

Đám cưới ngày hôm nay cực kỳ sang trọng nhưng lại không kém phần giản dị, họ không mời quá nhiều khách rầm rộ, không nhận phỏng vấn của phóng viên, không tuyên truyền truyền thông, nhưng không ai dám nói rằng đám cưới này không hoành tráng.

Những vị khách tham dự hôn lễ, sau bữa tiệc không ai nhắc đến những bức ảnh, có người không muốn nhắc đến, cũng có người không dám nhắc đến.

Dù sau muốn sống tốt ở Nam Sơn, phải nể mặt vị vua không ngai vàng Lục Vũ Thần.

Càng về chiều, tiệc cưới dần thưa người hơn. Tiệc cưới tràn ngập tiếng cười cùng nhưng lời chúc chân thành dành cho cặp đôi.

Tuy nhiên, lúc này Doãn Mộ Tư lại không nghĩ Tống Tư Hàn lại không mời mà đến.

Sự xuất hiện của Tống Tư Hàn làm không khí vui vẻ có chút lắng xuống.

Anh ta vẫn giữ bộ dáng quen thuộc, áo sơ mi trắng, quần tay đen, mái tóc chải ngược về sau. Trông tràn đầy sức sống và tươi tắn, ôn nhuần tuấn mỹ, đôi bàn chân đi rất vững vàng.

Doãn Mộ nhìn Lục Vũ Thần:"Anh mời?"

Lục Vũ Thần đáp:"Không phải."

Anh không cần phải khiêu khích hắn ta như vậy.

"Sao Tống Tư Hàn lại đến đây?"

"Không phải là cướp cô dâu a?"

"Chắc không đâu, muốn cướp đã cướp buổi trưa rồi."

Sự xuất hiện của Tống Tư Hàn khiến mọi người bàn tán xôn xao.

Dù sao trước đây, chỉ một ngày nữa là Doãn Mộ Tư đã gả cho Tống Tư Hàn, lần dò thiệp cưới đã mời, truyền thông đã hẹn, rất ồn ào.

Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư sau một chút kinh ngạc liền đi tới, tỏ ra bình tĩn và chào đón.

Hai người nắm chặt tay nhau bước về phía Tống Tư Hàn. Lúc này, Tống Tư Hàn ngắm nhìn Doãn Mộ Tư trong váy cưới trang điểm xinh đẹp, đây chính là thời khắc cô ấy xinh đẹp nhất.

"Đến rồi."

Doãn Mộ Tư nhìn Tống Tư Hàn cười nhẹ, nụ cười thể hiện nét lịch sự cơ bản.

Tống Tư Hàn nhìn Doãn Mộ Tư nở một nụ cười ôn nhu cùng ánh mắt sau thẳm:"Anh nghĩ rất lâu và quyết định vẫn nên đến. Dù sao chúng ta cũng quen biết năm năm qua, cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện. Dù không thể là tình nhân, cũng có thể xem là tình thân."

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một phong bì màu đỏ lớn đưa về phía Doãn Mộ Tư:"Của hồi môn anh chuẩn bị cho em."

Doãn Mộ Tư im lặng nhìn Tống Tư Hàn hồi lâu cũng không nhận phong bì.

Không thể là tình nhân thì làm tình thân sao?

Không, cô cảm thấy điều đó không cần thiết.

Lúc này Lục Vũ Thần nói:"Cảm ơn Tống tiên sinh, Mộ Mộ của chúng tôi không thiếu của hồi môn."

Tống Tư Hàn nhếch khóe môi cười nhẹ:"Vậy xem như cảm tạ vì đã chữa đôi chân cho tôi."

Doãn Mộ Tư vẫn không nhúc nhích, Lục Vũ Thần đưa tay hào phóng nhận phong bì màu đỏ:"Tôi nhận thù lao, Tống tiên sinh, tìm chổ ngồi ăn một bữa tiệc mừng?"

"Rượu mừng của em, anh nhất nhiên muốn uống."

Ánh mắt Tống Tư Hàn lại rơi vào khuôn mặt của Doãn Mộ Tư, sau đó ánh mắt rơi xuống cái bụng nhô ra của cô, đáy mắt lướt qua nổi đâu dằn xéo.

Doãn Mộ Tư theo bản năng muốn che đi phần bụng nhô lên, nhưng tay vừa động đậy là bị Lục Vũ Thần nắm chặt.

Cô nghiêng mặt nhìn Lục Vũ Thần, sau đó vừa xa cách vừa lịch sự nói:"Tống tiên sinh, xin mời."

Tống Tư Hàn nhếch khóe môi, muốn nói lời chúc phúc cho Doãn Mộ Tư, nhưng cổ họng như bị mắc xương, không thốt nên lời.

Anh tìm một chổ trống ngồi xuống, ánh mắt dõi theo Doãn Mộ Tư.

Tiếng cười lại tiếp tục vang lên, nhưng những thứ này không còn liên quan đến hắn, bạn bè của cô, mọi thứ thuộc về cô sau này đều không liên quan đến hắn.

Kể từ hôm nay trở đi, cô sẽ hoàn toàn thuộc về một người đàn ông khác.

Cách đó không xa, Sandy đá vào chân của Tầng Hải Châu, ra hiệu hắn nhìn về phía Tống Tư Hàn.

Tầng Hải Châu không có hứng thú nhìn:"Có gì đáng xem?"

Sandy nhìn gương mặt bình tĩnh của Tầng Hải Châu nói:"Hắn chính là cậu của tương lai."

"Tôi giết anh."

Tầng Hải Châu tâm trạng vốn đã không tốt, bị Sandy khiêu khích liền đá lại hắn một cái.

Sandy hít một hơi, miệng vẫn nhếch lên:"Tôi có ý tốt nhắc nhở cậu, cậu còn không quý trọng. Được rồi, chờ Từ Oánh đến với Vân Hòa, cậu đừng tìm tôi khóc lóc."

Nhắc đến Từ Oánh, Tầng Hải Châu liếc mắt về phía bên trái, nhìn thấy Từ Oánh đang uống rượu cùng Vân Hòa, hình như Vân Hòa đã say rồi, Từ Oánh cũng uống rất nhiều nên quá khích ôm lấy cổ Vân Hòa, không biết đang nói cái gì, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng.

Tầng Hải Châu quay mặt đi, nâng ly rượu trước mặt chán nản uống cạn. Một ly không đủ giải sầu, lại liền uống thêm hai ly.

Uống một lần ba ly vào bụng, Tầng Hải Châu lập tức đứng lên.

Sandy ngồi bên cạnh nhìn hắn, biết rõ còn giả vờ hỏi:"Đi đâu?"

Tầng Hải Châu nghiêm túc nói:"Tôi đi tìm Từ Oánh nói chuyện, trước mặt nhiều người như vậy cũng một nam nhân thả thính qua lại còn ra thể thống gì."

Sandy cười lạnh:"Nam nữ độc thân, chướng mắt cậu à."

Tầng Hải Châu đá cái ghế:"Chướng mắt tôi đó."

Nói xong liền đi về phía Từ Oánh đang ngồi cũng Vân Hòa.

Bên này, Hàn Dĩnh và Lục Hân Nghi đang gắn ghép Vân Hòa cho Từ Oánh.

Lúc Tầng Hải Châu đi đến, Từ Oánh đang cười tít mắt với Vân Hòa, bỗng nhiên bị một cỗ lực lưỡng hung hẵn nhấc lên.

Từ Oánh giật mình, vội ôm lấy tay người đàn ông, quay đầu nhìn lại:"Tầng Hải Châu, anh làm gì vậy, buông tôi ra."

Tầng Hải Châu nghiêm nghị đáp:"Tôi muốn nói chuyện với em."

Từ Oánh lập tức tức giận nói:"Tôi không có gì để nói với anh… này này… mau thả tôi ra."

Tầng Hải Châu không để ý đến lời của Từ Oánh, lôi kéo cô ra ngoài, nữa nâng nữa kéo ở bên hông.

Lục Hân Nghi nhìn Hàn Dĩnh hỏi:"Chúng ta có cần đi xem không?"

Hàn Dĩnh lắc đầu:"Để bọn họ nói chuyện riêng một chút."

Chuyện giữa hai người họ, nên nói chuyện rõ ràng một câu.

Ai ngờ, Tầng Hải Châu và Từ Oánh đi ra ngoài liền không trở lại, gọi điện thoại cũng không được.

Bên này, Tống Tư Hàn uống vài ly rượu liền rời đi.

Lục Vũ Thần mở phong bì màu đỏ ra, nhìn tấm chi phiếu mười con số. Đôi môi mỏng nhếch lên:"Mộ Mộ, Tống Tư Hàn đối với em thật hào phóng, của hồi môn này nên nhận."

Doãn Mộ Tư cười cười:"Lục bang chủ không tức giận."

Lục Vũ Thần hỏi ngược lại:"Sao anh phải tức giận. Hắn ta dựa vào Doãn gia mấy năm mới có ngày hôm nay, số tiền nhỏ bé này thì có ý nghĩa gì, dù là của hồi môn hay báo đáp đều là hắn ta nên tặng cho em."

Lục Vũ Thần nhét lại tờ chi phiếu và đưa lại cho Doãn Mộ Tư.

Sau đó, Lục Vũ Thần nắm tay Doãn Mộ Tư đi lên lễ đài, sau đó nhìn Tiểu Vũ đang ngồi bên cạnh Lục lão thái thái:"Tiểu Vũ, lại đây."

Bên dưới mọi người bắt đầu chú ý lên lễ đài.

Lúc này, ảnh cưới trên màn hình đươcj thay thế bằng ảnh của An Nhiên, ảnh An Nhiên chụp cùng Bạch Mai, ảnh An Nhiên chụp cùng Vân Phi, còn có Vân Phi chụp cùng Tiểu Vũ Và Lâm Y Đình.

Lục Vũ Thần nắm lấy tay Tiểu Vũ nói:"Nhân cơ hội này, tôi muốn giới thiệu thân phận của Lục Vũ Đình lại với mọi người. Tôi không phải cha ruột của Lục Vũ Đình, thằng bé là con trai của em gái tôi, Lục An Nhiên."

Lục Vũ Thần chỉ tay vào hình An Nhiên trên màn hình:"An Nhiên là mẹ của Lục Vũ Đình, là em gái cùng cha cùng mẹ với tôi. Bởi vì năm đó xảy ra một chút chuyện, con bé sinh ra liền bị mang ra nước ngoài, nên mọi người không biết sự tồn tại của An Nhiên."

Mọi người không tự chủ nhìn về phía Lục lão thái thái liền thấy bà gật đầu xác nhận.

Lục Vũ Thần lại nói:"Năm đó An Nhiên sinh khó nên qua đời, bạn thân của An Nhiên là Lâm Y Đình nhận Tiểu Vũ là con nuôi cùng ba ruột là Vân Phi chung sống. Sau đó, Vân Phi không may bị tai nạn qua đời, Lâm Y Đình có công bảo hộ nên tôi chiếu cố cô ấy mang Tiểu Vũ quay về Lục gia."

Vậy là Lục Vũ Đình không phải con trai ruột của Lục Vũ Thần, vậy nên Doãn Mộ Tư không phải làm mẹ kế của ai.

Mối quan hệ với Lâm Y Đình cũng được làm sáng tỏ.

Ôi trời… Doãn Mộ Tư này… làm nữ nhân Nam Sơn ghen tỵ đến chết.

Lúc này, Tiểu Vũ cũng bước đến nói với mọi người:"Con là con trai của ba Vân Phi mẹ Lục An Nhiên, Lục Vũ Thần là bác của con. Hôm nay con rất vui bởi vì ba Thần Thần và mẹ Mộ Mộ kết hôn, gia đình chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa. Tuy không phải là con trai ruột của ba Thần Thần, nhưng con luôn yêu ba, con yêu Mộ Mộ, con yêu bà cố, con yêu chị Hân Nghi, con yêu tất cả mọi người."

Lục Vũ Thần bế Tiểu Vũ ôm vào lòng, Tiểu Vũ nhanh chóng hôn lên má Lục Vũ Thần một cái, tiếp đó mang cái đầu nhỏ hướng Doãn Mộ Tư cũng hôn một cái lên má.

Khán giả phía dưới đồng loạt vỗ tay.

Tin đồn nhanh chóng lan khắp Nam Sơn.

Trên đường quay về Lục phủ, Lục Vũ Thần đang lên trang cá nhân một lần nữa giảng giải về thân phận của Tiểu Vũ và gửi lời cảm ơn đến mọi lời chúc mừng của mọi người, đính kèm là hai bàn tay năm chặt, còn có hai chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Trên mạng dậy sóng.

Nhẫn giá trị khuynh thành, có tiền cũng chưa chắc mua được.

Nam nhân giàu nhất Nam Sơn lại không hề có con riêng.

Các cô gái đều khóc lóc ghen tỵ với Doãn Mộ Tư.

Nhưng cũng có rất nhiều tiếc nuối, mỹ nhân đệ nhất Nam Sơn, vậy mà lại gả cho Lục Vũ Thần.

Cải nhau một trận trên mạng bùng nổ, cuối cùng kết luận:"trời sinh trai tài gái sắc, không ai kém ai, chính là một đôi trời ban."

Từ trên xe bước xuống, Lục Vũ Thần cúi người ôm lấy Doãn Mộ Tư, giọng nói đầy mạnh mẽ:"Chúng ta về nhà."

Doãn Mộ Tư phối hợp ôm lấy cổ Lục Vũ Thần, nhỏ giọng nói vào tai anh:"Em đã chuẩn bị đêm động phòng khó quên."

Động phòng khó quên?

Lục Vũ Thần nhướng mày lại, bước chân ngày một nhanh hơn, có vẻ Lục bang chủ đang rất mong đợi đêm động phòng khó quên mà Doãn Mộ Tư chuẩn bị.

Ở sau lưng bọn họ, Lục lão thái thái vội nói:"Ôi, chậm một chút đi, cẩn thận đứa bé trong bụng, sắp làm ba người ta rồi, còn tỏ ra vội vàng như vậy?"

Doãn Mộ Tư đỏ cả mặt nói:"Anh nghe thấy không, đi chậm lại thôi?"

Thay vì chậm lại, Lục Vũ Thần còn đi nhanh hơn.

Chỉ nghe ầm một cái, cửa phòng liền đóng lại…

Lục lão thái thái:"..."

Lục Hân Nghi nhanh chân bế Tiểu Vũ về phòng tắm rửa chuẩn bị ngủ.

Tối nay xem ra, Lục phủ phải đi ngủ sớm thôi.

Căn phòng tân hôn trang tri tràn ngập cánh hoa và màu đỏ hỷ sự.

Lục Vũ Thần đặt Doãn Mộ Tư xuống giường, hai tay đặt hai bên người cô, đôi mắt đen sâu thẳm:"Điều khó quên đâu?"

Doãn Mộ Tư chớp chớp mắt nói:"Ở bên ngoài."

Lục Vũ Thần nhíu mày lại, đi ra ban công liền nhìn thấy đêm động phòng khó quên mà cô chuẩn bị cho anh ở ngoài.

Trên bàn được bày trí hai ánh nến, một bình hoa nhỏ, một bình rượu đỏ, hai chiếc cốc, một ít bánh và một dĩa trái cây.

Lục Vũ Thần quay đầu lại, nhìn Doãn Mộ Tư:"Bữa tối dưới ánh nến."

Giọng nói của Lục Vũ Thần có chút thất vọng, còn thất vọng cái gì thì chỉ có đàn ông mới biết.

Doãn Mộ Tư hỏi:"Sao vậy, không thích?"

"Không… thích lắm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play