Doãn thị hiện tại nhà báo của Doãn Danh sắp xếp đã đứng đầy bên ngoài. Ông ta chuẩn bị chắc chắn mọi thứ rồi, dùng mọi cách để hạ bệ Doãn Mộ Tư.
Doãn Mộ Tư bước ra từ chiếc xe thể thao màu xám khói, sự xinh đẹp trên gương mặt đầy tự tin thu hút mọi ánh nhìn.
Một đám nhà báo thấy cô như lũ kiến thấy miếng mồi ngon liền nhào đến làm loạn.
"Doãn tiểu thư, tin tức sáng nay nói cô làm gái bao, cô có nhận không?"
"Doãn tiểu thư, nghe đồn giá lăn giường của cô là 100tr có đúng không?"
"Doãn tiểu thư, có phải vì quá lẳng lơ nên Tống gia mới quyết định từ hôn. Công tử X cùng cô lăn giường có thể tiết lộ danh tính hay không?"
Trần Chí Kiên ôm lấy Doãn Mộ Tư muốn bảo vệ cô vào bên trong an toàn, nhưng đám người này quá đông, ép cô không cho Doãn Mộ Tư tiến vào.
Doãn Mộ Tư bước lên mỉm cười ngọt ngào, nụ cười của cô khiến cho đám nhà báo đang làm loạn liền im bặt để thưởng thức đệ nhất mỹ nhân bằng xương bằng thịt.
"Xin chào, tôi là Doãn Mộ Tư, con gái duy nhất của Doãn Sâm, chủ tịch tập đoàn Doãn thị. 100tr đối với tôi chỉ là số lẻ, mua một cái túi, ăn một bữa cơm, thậm chí tùy tiện làm rơi cũng không đáng tiếc vì Doãn gia tôi trước giờ không hề thiếu tiền. Công tử X, nếu ăn thật sự đã cùng tôi lăn giường xin hãy đưa ra bằng chứng, bằng không tôi nhất định sẽ kiện anh đi tù và những kẻ xúc phạm danh dự của tôi hôm nay, từng kẻ phải trả giá."
Cô cũng học cách của đại ác ma, dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng người một khiến đối phương bị uy thế của cô rét run.
Lời hù dọa này của Doãn Mộ Tư, khiến đám phóng viên xanh mặt sợ. Bọn họ nhận tiền đưa tin, nhưng Doãn gia quả thật không phải nhân vật dễ đụng.
Doãn Mộ Tư đi vào bên trong Doãn thị, cô nhìn đồng hồ trên tay lo lắng không thôi, Lục Vũ Thần tính kế ra sao cũng không nói một câu với cô.
Đến giờ họp cổ đông cũng không thấy Lục Vũ Thần xuất hiện.
Một đêm như vậy, chỉ đủ để anh giữ lời hứa cứu cha cô thôi phải không? Còn đối với chuyện công ty nhà cô, anh không muốn quản.
Cổ đông hôm nay tham gia lại không đầy đủ, ai nấy đều từ chối ủng hộ Doãn Danh, đều muốn đợi ba cô tỉnh lại sẽ tính tiếp, trước mắt Doãn Mộ Tư sẽ là người tiếp quản Doãn thị.
Doãn Mộ Tư không ngờ tình thế xoay chuyển kinh người, những kẻ này lần trước còn ép cô đến á khẩu, nay lại dễ dàng bỏ qua.
Là đại ác ma đã nhúng tay, chắc chắn hắn ta nói được làm được.
Ba cô được cứu, Doãn thị cũng giữ lại được… vậy là cô và đại ác ma không ai nợ ai, sau này cũng không cần gặp lại.
Nghĩ như vậy nên tinh thần của Doãn Mộ Tư có chút thoải mái, việc của Doãn thị… có thể vừa học vừa làm.
Buổi tối, Doãn Mộ Tư mở điện thoại kiểm tra tin bát nháo liền nhìn thấy Tống Tư Hàn vừa ký được hợp đồng làm ăn lớn vươn ra quốc tế, đó là mơ ước của anh ta, chỉ cần hợp tác này thành công, Tống Tư Hàn lại bước thêm một bật trên con đường vinh quang.
Cô nhìn Tống Tư Hàn trên màn hình điện thoại đến thất thần, dù sao cô cũng đã yêu anh ta lâu đến như thế.
Điện thoại rung lên bần bật khiến tâm tư cô được kéo lại, với bao nhiêu thống khổ đã trải qua, vậy mà nhìn thấy anh ta trên báo cô vẫn thất thần một hồi lâu.
"Hân Nghi, có việc gì sao?" - Nhìn đồng hồ đã hơn 10h tối.
"Mộ Mộ, mau đến Nam Sơn Diamond cứu Tiểu Vũ, chú nhỏ đang phát tiết với nhóc con." - Lục Hân Nghi lo lắng nói:"Trong nhà không ai cản được."
Nhà họ Lục không cản được, cô sao có cái gan cản đại ác ma chứ?
Nhớ đến ánh mắt ngấn lệ của Tiểu Vũ, trái tim Doãn Mộ Tư dằn xé không thôi.
Cô thay một bộ đồ da màu đen, đội lên chiếc nón bảo hiểm che hết đầu, mở gara xe liền chọn một chiếc moto dắt ra ngoài.
Cô từng nghĩ cả đời sẽ không đụng tới chiếc xe này một lần nào nữa, đây cũng là vì Tống Tư Hàn thích tốc độ nên cô cũng học chạy.
Thật nực cười…
Những gì hắn thích cô đều học, đều thích.
Cho đến hiện tại, cô cũng không biết bản thân thích cái gì… có lẽ cô chỉ thích mỗi Tống Tư Hàn.
Cả đời dài như vậy, cô không tin cô chỉ có thể thích mỗi anh ta.
Chiếc xe xé gió, lướt vù vù trên đoạn đường rộng lớn, tiến về biệt phủ Nam Sơn Diamond.
"Mộ Mộ, mau mau vào bên trong khuyên Tiểu Vũ nghe lời đừng chọc giận chú nhỏ nữa."
Lục Hân Nghi sợ đến gương mặt tái nhợt, sau khi đẩy Doãn Mộ Tư vào nhà liền bỏ chạy núp sau cửa.
Cô vừa bước đến cửa đã thấy gương mặt của người làm trắng bệt, mang theo sự sợ hãi đến khốn khổ. Lục Vũ Thần đang ngồi trên sopha, phía dưới chân là những mảnh sành và thủy tinh vỡ vụn, bàn tay đan chặt vào nhau như đang kìm nén sự tức giận.
Doãn Mộ Tư xẹt qua suy nghĩ bỏ chạy.
Cô cũng sợ.
"Lục bang chủ, tôi đến thăm Tiểu Vũ, thằng bé có nhà không?"
Cô hỏi ngu cái gì vậy? 10h đêm, một thằng bé 6t không ở nhà thì đi đâu..
Doãn Mộ Tự chửi mắng bản thân, cũng chỉ vì không nhìn thấy Tiểu Vũ ở đâu nên sinh ra lo lắng.
"Ai?" - Lục Vũ Thần hét lên, trong giọng nói tràn ngập tức giận.
Ai? Là sao? Hỏi cô là ai? Hay hỏi ai gọi cô tới?
"Tôi đi chơi về có đi ngang qua liền muốn ghé thăm Tiểu Vũ, tôi nói thật đó."
Doãn Mộ Tư nói xong liền muốn đi đập đầu vô tường, cũng tại Lục Vũ Thần khiến cô quá sợ hãi mà nói khi chưa kịp lắp não.
"Doãn tiểu thư, tiểu thiếu gia bị nhốt trong tủ.".
Truyện Dị NăngCái gì? Tên khốn này, hắn bị điên rồi.
Doãn Mộ Tư nhanh chóng chạy đến muốn mở cửa tủ nhưng đã bị khóa, bên trong cũng không truyền ra tiếng động nào thì bị giọng nói phía sau truyền đến đỉnh đầu.
"Doãn tiểu thư, tôi đang dạy con… cô có tư cách gì can thiệp, không muốn chết thì cút đi."
"Lục Vũ Thần, tên khốn kiếp…anh có bị thần kinh không hả sao lại nhốt một đứa trẻ vào trong tủ…chìa khóa đâu, mau mở ra cho tôi."
Doãn Mộ Tư vì quá lo lắng mà quên mất người ngồi trước mặt cô là ai.
Toàn thể người làm nhà họ Lục:"..."
Lục Hân Nghi đưa điện thoại quay lại cảnh này, chửi hay lắm.
"Cô muốn chết?" - Lục Vũ Thần gằn giọng.
"Anh không chịu đưa chìa khóa ra, tôi cho anh chết ngay lập tức." - Doãn Mộ Tư nhào đến lục lọi trên người Lục Vũ Thần tìm chìa khóa.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô sờ mó lung tung trên người anh khiến sự tức giận chuyển hóa. Lục Vũ Thần đẩy tay Doãn Mộ Tư ra khỏi, lấy chìa khóa trong túi quăng xuống đất tức giận rời đi.
Người làm trong Lục gia há hốc miệng.
Vậy mà Lục thiếu lại bỏ qua cho một cô gái mắng anh té tát như vậy.
Lục Hân Nghi liền gửi đoạn video cho Lão thái thái:"Bà ơi, có người ăn hiếp cháu trai của bà nè."
Lão thái thái vừa cười vừa xem đi xem lai:"Chửi hay lắm."