Từ Oánh bị Tầng Hải Châu lôi kéo đến gara xe, lên xe của anh ta. Từ Oánh cũng không rõ Tầng Hải Châu muốn đi đâu nên cô có chút lúng túng:"Anh muốn nói cái gì thì nói luôn đi."

Nghĩ đến những gì muốn nói với cô, lòng bàn tay Tầng Hải Châu đổ đầy mồ hôi, anh trầm mặc thật lâu mới mở miệng:"Tôi sẽ nói khi đến nời."

"À."

Hắn lái xe đến một con sông, bắt qua con sông có một cây cầu đi bộ, trên cầu có rất nhiều ánh đèn, nửa đêm nên khá vắng vẻ.

Từ Oánh và Tầng Hải Châu đi dưới đèn đường, trong lòng không khỏi chút khẩn trương: Anh ta đưa cô tới đây làm gì, là muốn tỏ tình với cô sao?

Sau đó Từ Oánh nhìn xuống một chút bộ ngực phẳng lỳ của mình, đôi chân không được dài miên man như Mộ Mộ và Hàn Dĩnh, trong nháy mắt liền không vui, nhất đinh là cô nghĩ nhiều rôi, Tầng Hải Châu làm sao có thể để ý cô được.

Lúc này, Tầng Hải Châu dừng bước:"Từ Oánh, em thấy tôi thế nào?"

"Hả?" - Từ Oánh kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt.

"Em cảm thấy tôi thế nào?"

"À… anh… anh rất tốt."

Từ Oánh có chút rối loạn, bất quá cô chỉ thổi vào tai anh ta ba hơi, ôm ấp anh ta một lần, đừng nói là vì vậy mà thích cô chứ?

"Vậy chúng ta kết hôn đi." - Tầng Hải Châu sốt ruột nói.

"Hả?"

Từ Oánh sợ hãi lui về phía sau hai bước:"Cái này…không phải là quá nhanh sao?"

Tầng Hải Châu vội vàng giải thích:"Đừng hiểu nhầm ý của tôi, không phải em bị gia đình thúc giục kết hôn sao, tôi cũng vậy. Nếu chúng ta có được giấy chứng nhận, sẽ không bị sắp xếp đi xem mắt nữa."

"Ý anh là kết hôn giả?" - Từ Oánh thở phào nhẹ nhõm:"Vậy mà tôi cứ tưởng… haha."

"Em tưởng cái gì?"

Từ Oánh lắc đầu:"Không có gì."

"Vậy em đồng ý?"

Từ Oánh liền lắc đầu:"Không, anh tìm người anh thích mà kết hôn, tìm tôi làm gì, tôi và anh gặp nhau được bao nhiêu lần?"

"Hơn nữa trò hề này diễn không tốt, rất dễ bại lộ, đến lúc đó không chỉ tôi và anh khó xử, gia đình hai bên cũng khó xử"

"Anh chỉ mới hai mươi mấy tuổi, tuổi này đối với nam nhân không hề lớn, hơn nữa vẻ bên ngoài của anh rất phong lưu phóng khoáng, còn có nhà biệt thự, muốn cô nương xinh đẹp nào lại không có."

Tầng Hải Châu:"Phong lưu phóng khoáng?"

Từ oánh lùi về phía sau mấy bước, nói chuyện thì cứ nói, áp sát thế làm gì?

"Phong lưu phóng khoáng?"

Tầng Hải Châu tiếp tục hỏi khi Từ Oánh né tránh.

Hắn phát hiện bộ dạng trước mặt đặc biệt ngon mắt, đặc biệt là dưới ánh đèn, làn da trắng non giống như miếng bánh sữa, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.

"Phải… là phong lưu phóng khoáng."

Từ Oánh tiếp tục lui về sau, cho đến thành cầu thang thì không thể lui được.

Tầng Hải Châu ép cô quá sát, khiến Từ Oánh nghĩ rằng hắn ta muốn hôn cô, cô không kìm được liền đẩy anh rất mạnh.

Tầng Hải Châu không ngờ bị đẩy mạnh, mất trớn liền té ngã, vươn tay kéo lấy Từ Oánh, khiến hai người ngã xuống đất, Từ Oánh nằm trên người hắn, đặc biệt môi cô chạm vào môi hắn.

Từ Oánh nhanh không thể nhanh hơn vội rời khỏi môi hắn, lập tức đứng lên.

Tầng Hải Châu đứng lên nhìn Từ Oánh hỏi:"Không bị thương chứ?"

Từ Oánh lắc đầu:"Lạnh quá, chúng ta nên về nhà thôi."

Buổi đêm, gió lớn, họ còn đứng trên cầu.

Tầng Hải Châu cởi áo vest trên người che chắn cho cô, hai người cùng nhau đi ra xe:"Nhà em ở đâu, tôi đưa em về."

Từ Oánh nói địa chỉ nhà, sau khi lên xe, Tầng Hải Châu còn quan tâm giúp cô thắt dây an toàn.

Trên đường đi, Tầng Hải Châu kể về việc gia đình anh nhìn thấy bọn họ ôm ấp nên ép anh phải kết hôn với cô.

Từ Oánh ôm bụng cười:"Có phải anh là ấy… ấy không?"

Tầng Hải Châu:"..."

"Nếu không phải thì sao gia đình anh phản ứng như vậy được, nam nữ tìm hiểu ôm ấp rất bình thường mà."

Tầng Hải Châu nghiêng đầu nhìn Từ Oánh đang ôm bụng cười:"Không biết, hiện tại mỗi ngày đều bị gia gia bức hôn, em cảm thấy e có hay không trách nhiệm."

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, Từ Oánh chột dạ:"À… anh lo lái xe đi kìa."

Không bao lâu, xe liền dừng ở Từ gia.

"Tầng thiếu, tạm biệt, hẹn gặp lại anh, đi đường cẩn thận."

Từ Oánh nhanh chóng muốn tháo dây an toàn bỏ chạy, Tâng Hải Châu còn nhanh hơn cô, lập tức mang cô gái nhỏ đang muốn chạy trốn bắt lại ấn lên đầu xe, đem áo khoác một lần nữa chỉnh tề lại trên người cô.

Từ Oánh chỉ đứng tới cổ Tầng Hải Châu, vì vậy anh phải cúi đầu mới có thể đối diện với cô. Từ một cửa sổ trong nhà họ Từ, cỏ vẻ như Từ Oánh đang được ôm trong vòng tay của Tầng Hải Châu, và hai người đang hôn nhau.

Tầng Hải Châu nhìn vào mắt cô:"Từ Oánh, em hãy suy nghĩ kỹ về vấn đề của tôi, nếu như người đó là em, tôi nguyện ý lấy giả thành thật."

Nói xong, Tầng Hải Châu lên xe rời đi…

"Lấy giả thành thật?"

Cho nên, Tầng Hải Châu là đang tỏ tình với cô?

Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai từ ban công truyền đến:"Từ Oánh, người đàn ông vừa rồi là ai?"

Từ Oánh lập tức biến sắc"Thôi xong rồi…"

Trong phòng bao chỉ còn Doãn Mộ Tư và Trần Chí Kiên, hai người rất thân thiết nói chuyện, ở bên cạnh Trần Chí Kiên cô đều không phải để phòng bất cứ điều gì.

“Có chuyện gì xảy ra với em và Hàn thiếu vậy, hôm nay không thấy anh ta bám theo em.”

Doãn Mộ Tư cười cười lắc đầu:”Không có gì, em muốn đi bệnh viện thăm Tống Tư Hàn, anh có đi không?”

Trần Chí Kiên và Tống Tư Hàn từng là anh em tốt, họ bắt đầu mâu thuẫn vì cô, hiện tại Doãn Mộ Tư muốn bọn họ bỏ qua những ân oán và một lần nữa trở thành bạn bè.

Trần Chí Kiên đứng lên, lấy áo khoác khoác lên người cô:”Đi thôi.”

Khi Tống Tư Hàn nhìn thấy Trần Chí Kiên, khóe miệng anh nhẹ cười.

Nụ cười này dường như đã hóa giải mâu thuẫn giữa hai người đàn ông.

Doãn Mộ Tư trở về Doãn gia rất muộn, cô bước vào phòng Doãn Sâm muốn nhìn ông, cô vừa bước vào liền ngửi thấy bên trong có mùi lạ, sắc mặt trầm xuống:”Dì Hứa, mau gọi cận vệ.”

Doãn Mộ Tư cảm giác mùi này khiến cô đau nhói cổ họng và phổi, khiến bản thân muốn nôn mửa. Đối với người bệnh nặng, có thể ngừng hô hấp.

Cô muốn kéo Doãn Sâm ra ngoài nhưng bản thân không đủ sức liền chạy đến mở cửa sổ cho mùi lạ bay ra ngoài.

Cánh cửa sổ mở ra, tiếng “Chíu” vang lên, cô còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay kéo cô vào lòng ngực. núp phía sau bức tường.

Hàn Thương Nguyên hướng về sát thủ bắn tỉa đấu súng một trận, cận vệ chạy đến mang Doãn Sâm ra bên ngoài thành công.

“Ba… xem ba tôi.”

Doãn Mộ Tư muốn chạy đến xem Doãn Sâm, xem chất độc có ảnh hưởng đến ông hay không?

“Mộ Mộ, nguy hiểm.”

Hàn Thương Nguyên lao ra hướng súng bắn tỉa đang nhắm lên người cô, ôm cô vào lòng che chắn. Doãn Mộ Tư nhìn thấy máu từ cánh tay Hàn Thương Nguyên chảy xuống, phía bên kia cũng ngưng bắn.

Cận vệ của Hàn Thương Nguyên bên ngoài lúc này đã khống chế được sát nhân bắn tỉa.

Sau khi kiểm tra Hàn Thương Nguyên chỉ bị đạn sượt qua, băng bó vết thương ổn đinh, Doãn Sâm không ảnh hưởng, nhịp thở vẫn ổn định Doãn Mộ Tư mới nhẹ nhõm thở ra.

Lúc này, tên sát thủ bị trói chặt, quỳ xuống ở ngoài sân.

Hàn Thương Nguyên lạnh như băng nói:”Nói đi, ai sai mày đến, mực đích là gì?”

Tên sát thủ vùng vẫy một lát lại nói:”Lục gia Hải Sơn ra lệnh, ông ấy không muốn Doãn Sâm sống sốt qua đêm nay, diệt cỏ tận gốc.”

Doãn Mộ Tư hỏi:”Bằng chứng, anh có bằng chứng không?”

"Lục lão gia là người đứng đầu Lục gia, tôi là người của Lục gia, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của ông ấy, không tin cô có thể tra."

Doãn Mộ Tư nhếch môi:"Rõ ràng anh nói anh đến từ Lục gia, sao có thể dễ

Chỉ thấy hắn ta cười lạnh:”Tôi làm việc cũng chỉ vì tiền nên không có sự trung thành thực sự. Tôi chỉ biết bản thân hành sự thất bại, còn bị các người bắt được. Tôi có thể trờ về cũng không có kết cục tốt đẹp. Các người cũng biết cháu nội của Lục lão gia là Lục Vũ Thần, hắn ta sẽ không để tôi sống.”

Ý tứ chính là Lục Vũ Thần cùng Lục lão gia tử đồng hội đồng thuyền.

Doãn Mộ Tư còn muốn truy vấn, tiếng súng lại vang lên, cận vệ vây thành vòng tròn che chắn Doãn Mộ Tư và Hàn Thương Nguyên. Nhưng hướng súng không nhắm về phía họ, tên sát thủ đang bị trói ngã xuống, máu từ đầu tóe ra, hơi thở không còn.

“Ọe…”

Doãn Mộ Tư nhìn thấy cảnh máu me liền buồn nôn, bụm miệng chạy vào nhà chính.

Hàn Thương Nguyên rất nhanh tra được lý lịch của sát thủ, còn có tài khoản ngân hàng của hắn nhận được rất nhiều tiền của Lục lão gia tử.

Chính miệng hắn nói Lục Vũ Thần có liên quan, nhưng không có bằng chứng.

Lục lão gia tử đã ra tay, cô trước sau cũng đối đầu với Lục gia, Lục Vũ Thần nói cô chờ anh, đây là kết quả mà cô phải chờ sao?

Cha con cô một chút nữa bị ám sát, chính là Lục gia ám sát.

Doãn Mộ Tư nhìn Hàn Thương Nguyên nói:”Anh Thương Nguyên, mấy ngày này anh vất vả rồi, nên trở về nghĩ ngơi đi, ở đây đã có rất nhiều cận vệ.”

Mấy ngày nay Hàn Thương Nguyên luôn túc trực bên Doãn gia, nhưng khoảng cách giữa hai người không hề rút ngắn lại, hắn cảm thấy Doãn Mộ Tư đẩy hắn xa hơn.

Có phải là do hắn đã quá nóng vội khiến Doãn Mộ Tư nghi ngờ. Chuyện này đúng là như là hắn, hắn cũng nghĩ nảy sinh nghi ngờ.

Nhưng Lục Vũ Thần đã dẹp yên Lục gia, đêm nay hắn không ra tay, còn đợi đến khi nào?

Buổi sáng cuối tuần, Doãn Mộ Tư không đến Doãn thị liền hẹn Từ Oánh ở bãi xe Hoàng Tước.

Từ Oánh luyện tập rất nghiêm túc, được trợ giúp của Trình Khải nên Từ Oánh trở nên tự tin hơn.

Doãn Mộ Tư gần đây thường hay buồn nôn, cảm giác bụi bẩn nắng nóng khiến cô có chút mệt. Lúc Hàn Thương Nguyên gọi đến bảo sẽ đến đón cô, Doãn Mộ Tư cũng không từ chối.

Cô đi vào phòng thay đồ, thay áo giáp đua xe ra và nhanh chóng muốn quay về nhà.

Từ phòng thay đồ đi ra liền đụng phải Lục Vũ Thần đang đi tới, eo bị một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt, mùi hương quen thuộc xông thẳng vào chóp mũi.

Lục Vũ Thần ôm lấy cô mỉm cười:”Không phải muốn thi đấu, tại sao lại nhường Từ Oánh.”

Doãn Mộ Tư không muốn nói nhiều với anh, đẩy anh ra và đi ra ngoài.

“Mộ Mộ.”

Lục Vũ Thần gọi cô lại, giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên sau lưng cô:”Mẹ của tôi năm đó bị người ta hãm hại, nên tôi đã bỏ lỡ bà ấy. Em biết không? Khi nghe Vân Điệp - cha của Vân Phàm kể lại về bà ấy, người tôi nghĩ đến đầu tiên là em.”

Anh từng bước đi đến gần cô hơn:”Mộ Mộ, anh muốn cùng em chia sẻ vui buồn trong cuộc sống, hy vọng em có thể cùng anh quay về trước kia… Anh muốn cùng sóng bước bên em.”

Lúc này Doãn Mộ Tư đã rơi nước mắt, cô không ngờ Lục Vũ Thần lại có thể nói với cô rằng:Anh muốn ở bên em.

Nếu như chuyện hôm qua không xảy ra, có lẽ…

Không có nếu như, không có có lẽ…

“Nhưng tôi không muốn…”

Doãn Mộ Tư lau đi những giọt nước mắt, quay người lại nói với Lục Vũ Thần một cách thờ ơ:”Tôi không muốn biết trong cuộc sống của anh vui hay buồn, càng không muốn cùng anh quay về quá khứ, càng không muốn sóng bước cùng anh.”

Thân hình Lục Vũ Thần khựng lại, cách Doãn Mộ Tư một khoảng cách, không thể bước tiếp.

Doãn Mộ Tư tiếp tục nói:”Lục Vũ Thần, thời gian chúng ta kết hôn tôi chưa từng nhận được sự tôn trọng từ anh. Anh vui cũng muốn sỉ nhục tôi, anh không vui cũng mang tôi ra sỉ nhục. Muốn giam lỏng liền giam lỏng, muốn đuổi đi liền đuổi đi. Kiểu hôn nhân như vậy, có điểm nào đáng giá khiến tôi lưu luyến?”

“Anh không muốn có con với tôi, nữa đêm ra ngoài không cần lý do, anh có thể dễ dàng nói ra câu ly hôn, anh lạnh nhạt, anh tàn nhẫn.”

Doãn Mộ Tư nói một hơi ra rất nhiều lời, những lời này cô đã giấu trong lòng rất lâu.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, hít một hơi thật sâu:”Thời gian kết hôn cùng anh là thời gian vô nghĩa trong cuộc đời của tôi, mỗi ngày đều phải nhìn mặt anh, cố gắng lấy lòng anh, cho nên tại sao tôi phải quay về quá khứ?”

Cổ họng Lục Vũ Thần như bị hóc xương cá, cố gắng hết sức cũng chỉ có thể gọi được một câu:”Mộ Mộ..”

Chẳng lẽ thời gian bên nhau, không có một thứ gì đáng để cô lưu luyến sao?

Doãn Mộ Tư quay lưng bước đi, nhìn thấy Hàn Thương Nguyên đang bước tới, cô kiên quyết đi về phía anh ta.

Đột nhiên, một vòng tay rắn chắc và ấm áp từ phía sau ôm lấy cô vào lòng, giọng nói nặng nề cầu khẩn:”Mộ Mộ, em nói anh đều có thể thay đổi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play