Ngày hôm đó Vân Phi chở Tiểu Vũ như vậy, chiếc xe chạy với tốc độ cao trên bờ biển, Tiểu Vũ nắm chặt dây an toàn trước mặt, khuôn mặt méo mó trước sự điên cuồng của Vân Phi.

"Đều là lỗi của mày, vì mày mà cô ấy chết, giữ lại mày có lợi ích gì, chính mày là người khiến mẹ ruột của mày phải chết… tối ngày đều khóc khóc, cả người chăm sóc mày cũng không muốn nhìn mày."

Lúc đó Vân Phi hút nhiều khiến thần trí mơ hồ, đã sớm quên mất Tiểu Vũ đã không còn khóc lóc như ngày bé khi không có ai chăm sóc, cậu nhóc đã có thể tự chăm sóc bản thân.

Cái chết của An Nhiên mang đến cho Vân Phi một cú sốc rất lớn. Lúc Lâm Y Đình mang Tiểu Vũ đến muốn cùng hắn cùng nuôi dưỡng, nhưng cuộc sống hôn nhân của bọn họ không tốt đẹp, thường xuyên cãi vã.

Lâm Y Đình thích ra ngoài chơi, Vân Phi ở nhà chăm sóc Tiểu Vũ nhưng Tiểu Vũ lại không dễ dàng chăm sóc cậu bé, nửa đêm đều khóc lóc đánh thức bọn họ.

Lâm Y Đình cảm thấy đây không phải con cô ta sinh ra nên không có trách nhiệm, chỉ muốn dựa vào nhà họ Vân mà phát triển sự nghiệp.

Còn Vân Phi cũng không sống nhiều trong quá khứ, khi nào Tiểu Vũ khóc đều ra sức dỗ dành ôm ấp.

Nhưng mọi chuyện liền rẻ hướng, khi Tiểu Vũ biết chuyện một chút, Vân Phi lại rơi vào nghiện ngập, tính khí trở nên cáu kỉnh và Lâm Y Đình cũng không muốn trở về nhà.

Lúc đầu, Vân Phi còn khống chế được cảm xúc của mình, về sau càng hút càng nghiện nặng hơn, thần trí thường xuyên mơ hồ, bắt đầu dùng Tiểu Vũ để trút giận, đấm đá Tiểu Vũ, oán hận trong lòng càng lớn đến cực điểm.

"Đều là tại mày, chính mày khiến An Nhiên chết, tại sao mày lại sống khi cô ấy phải chết… tại sao mày không theo cô ấy đi."

Tiểu Vũ trừng mắt lạnh lùng nhìn gương mặt Vân Phi đang vặn vẹo, nắm chặt dây an toàn trước mặt, đúng lúc này một tiếng còi inh ỏi vang lên, sau đó cả chiếc xe kịch liệt lắc lư, quay tròn…

Trên chiếc xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề, Tiểu Vũ nhìn thấy trên mặt Vân Phi tràn đầy máu tươi, thân thể dính chặt không nhúc nhích được.

Vân Phi lên tiếng cầu cứu:"Điện thoại, ngay dưới chân của con, mau gọi cảnh sát đi."

Tiểu Vũ nhìn thấy điện thoại rơi dưới chân, nhưng cậu bé không di chuyển, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phi khi máu không ngừng chảy ra từ vết thương.

Cậu bé không khóc, không hét, khép mình lại như không nhìn thấy cái gì.

Trong lòng có một trận đấu vang lên.

"Không cần quản, ông ta chết, bạn sẽ được tự do."

"Ông ta là baba của bạn, ông ấy đã từng ôm và hôn bạn."

"Ông ta không phải là baba của bạn, ông ta là con quỷ…."

Cho đến khi nhìn thấy Vân Phi được đắp khăn che mặt lại, Tiểu Vũ vẫn không nói ra được lời nào, tự mình nhốt bản thân trong góc tối.

Hiện tại, cảnh tượng đó một lần nữa tái hiện, chiếc Ferrari màu xanh lắc lư, nghiêng hẳn sang một bên, lao thẳng về phía chân núi.

Tiểu Vũ hoảng loạn nắm chặt dây an toàn, nhìn chiếc xe ngày càng gần đống đá đổ nát phía trước, cậu bé đột nhiên vươn tay về phía Lục Vũ Thần, như muốn vồ lấy anh hét lên:"Không muốn…"

"Không, đừng mà…."

Doãn Mộ Tư và Lâm Y Đình cùng hét lên trong xe bên này.

"RẦM."

Chiếc Ferrari màu xanh đâm vào chân núi, một đống đá vụn rơi xuống.

Doãn Mộ Tư cảm giác như tim mình như ngừng đập.

Anh ấy nói sẽ không có nguy hiểm, đây không phải là tái diện, đây chính là làm thật.

Xe bọn họ dừng lại, Lâm Y Đình muốn xuống xe nhưng Lục Hân Nghi nói:"Lục bang chủ có lệnh, không ai được xuống xe."

Lâm Y Đình hét lên:"Cô không thấy xe bị lật sao, lỡ như Lục Vũ Thần bị thương nặng thì sao, cô muốn hai cha con họ chết sao?"

Lục Hân Nghi thờ ơ:"Đây là lệnh, cô chỉ cần ngồi yên trong xe, mọi chuyện giao cho bác sĩ Tầng."

Lâm Y Đình hét lên:"Mau mở cửa, tôi phải đi xem Tiểu Vũ."

"Câm miệng." - Doãn Mộ Tư nhìn Lâm Y Đình đầy sắc bén:"Cô không thể ngậm miệng lại sao?"

Bọn họ phải tin tưởng Lục Vũ Thần, lúc này xuống xe, mọi cố gắng sẽ uổng phí.

Doãn Mộ Tư nhìn qua cửa sổ, đã nhìn thấy Tầng Hải Châu đã bước xuống xe đi về phía chiếc Ferrari đang lật.

Lúc này Lục Vũ Thần thở hồng hộc, đầu đập vào vô lăng, trán rách da, máu từ vết thương chảy xuống.

Tiểu Vũ nhìn anh với hai mắt đỏ hoe:"Không muốn… không muốn…"

Lục Vũ Thần nhìn cậu bé, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc rối bời dỗ dành:"Tiểu Vũ, baba của con không ghét con, nhưng ông ấy bị bệnh nên không khống chế được hành vi, như người bị bệnh tâm thần vậy. Họ không biết những gì họ đang làm, đó không phải là điều họ muốn."

Tiểu Vũ cắn thật chặt môi, nước mắt rơi xuống.

Lục Vũ Thần nói tiếp:"Tiểu Vũ, là baba có lỗi với con, con là một đứa trẻ ngoan ngoãn và dũng cảm nhất trên đời này… con là niềm tự hào của baba, là baba không xứng làm baba của con."

Nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều hơn trên mặt Lục Vũ Đình, cậu bé nhìn máu đỏ chảy không ngừng trên trán Lục Vũ Thần, đưa bàn tay nhỏ bé về phía hắn, muốn bịt lại vết thương, không cho nó chảy máu nữa.

Lục Vũ Thần nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ trong lòng bàn tay:"Con tha thứ cho baba có được không?"

Tiểu Vũ lắc đầu trong nước mắt, sau đó lại gật đầu, nghẹn ngào vài giây gọi:"Ba."

Giờ phút này, Lục Vũ Thần không nhìn được mà nhếch môi:"Tiểu Vũ."

"Ba ba."

"Tiểu Vũ."

"Ba ba."

Tầng Hải Châu đứng bên ngoài giơ tay lau nước mắt. Hắn khẽ thở ra, nhìn về chiếc xe phía sau giơ ngón cái.

Tảng đá đè nặng trong lòng mọi người rơi xuống, thân thể căng thẳng của Doãn Mộ Tư dần dần buông lỏng.

Thành công, Lục Vũ Thần thành công rồi.

Mấy chục cận vệ bắt đầu lật lại chiếc xe.

Sau đó, cửa bị đẩy ra, Lục Vũ Thần từ bên trong xe bước xuống, Tầng Hải Châu cũng bế Tiểu Vũ từ ghế phụ ra ngoài.

Lục Hân Nghi mở khóa xe, Doãn Mộ Tư đẩy cửa xe chạy về phía bọn họ.

Tuy nhiên bóng dáng Lâm Y Đình nhanh hơn cô, cô ta nhảy vào lòng của Lục Vũ Thần ôm thật chặt vừa cười vừa khóc:"Thật tốt khi anh không sao…"

Doãn Mộ Tư chạy tới trước mặt Tầng Hải Châu, nhìn Tiểu Vũ trong vòng tay của Tầng Hải Châu đầy lo lắng.

Lại không đợi cô mở miệng, Lâm Y Đình nhớ ra gì đó, buông Lục Vũ Thần sau đó chạy về phía Tầng Hải Châu, lo lắng ôm Tiểu Vũ trong lòng:"Tiểu Vũ, con có bị thương không, để mẹ xem con."

Đúng lúc này, Tiểu Vũ thoát khỏi vòng tay của Lâm Y Đình, nhanh chóng lao về phía Doãn Mộ Tư, hai tay ôm lấy chân cô:"Mẹ."

Doãn Mộ Tư cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xinh đẹp, đôi mắt đẫm lệ sáng ngời đang ngẩng lên nhìn lại cô, lại gọi:"Mẹ ơi, Mộ Mộ của con."

Vào lúc này, Doãn Mộ Tư cảm thấy thanh âm này chính là thanh âm đẹp nhất thế gian này.

Doãn Mộ Tư ôm lấy Tiểu Vũ vào lòng, sau đó liền hôn lên gương mặt xinh đẹp nhiều cái.

Khuôn mặt Tiểu Vũ đỏ bừng,thì ra mẹ lại thích nhóc gọi Mẹ như vậy.

Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư hôn Tiểu Vũ nhiều như vậy, trong lòng có chút đố kỵ, cô ấy thích Tiểu Vũ nhiều như vậy?

"Lục bang chủ, đừng nhìn nữa, xem vết thương quan trọng hơn."

Tầng Hải Châu mang túi thuốc tới, nhìn Lục Vũ Thần trêu chọc.

Cận vệ mang chiếc ghế xếp xuống để Lục Vũ Thần ngồi xuống.

"Chỉ là vết thương ngoài da, qua mấy ngày liền không sao?"

Tầng Hải Châu kiểm tra vết thương của Lục Vũ Thần, vừa băng bó vết thương vừa liếc nhìn Doãn Mộ Tư:"Chậc, vợ cũ của anh ngày càng hấp dẫn, khó trách lại có nhiều người thích cô ấy như vậy."

Sắc mặt Lục Vũ Thần tối sầm lại:'Nhìn một lần nữa, tôi móc mắt cậu ra."

Tầng Hải Châu muốn cười vào mặt Lục Vũ Thần nhưng không dám.

Sắc mặt khó coi nhất hiện tại chính là Lâm Y Đình.

Không chịu thua, Lâm Y Đình đi về phía Doãn Mộ Tư, nén giận trong lòng cười với Tiểu Vũ:"Tiểu Vũ, mẹ rất nhớ con, con có thể để mẹ ôm con được không?"

Tiểu Vũ lạnh nhạt thờ ơ như không biết cô ta là ai.

"Tiểu Vũ, qua với mẹ, mẹ mua cho con nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon."

Tiểu Vũ lạnh lùng đáp:"Không thích."

Tiểu Vũ chưa từng nhận được tình cảm từ Lâm Y Đình, có lẽ vì cô ấy không phải mẹ đẻ của cậu nhóc.

Nhưng mà trong trí nhớ, Lâm Y Đình là người bên canh cha của nhóc nhưng cô ta không quan tâm đến cậu nhóc, mỗi lần gặp mặt như một người xa lạ.

Có lần Lâm Y Đình và Vân Phi cải nhau, bị Vân Phi tát hai cái… đêm đó Lâm Y Đình đã mang tất cả uất hận lên người Tiểu Vũ.

Nhiều lần sau đó, khi Lâm Y Đình không vừa lòng, đều trút giận lên người nhóc.

Trong lòng Tiểu Vũ, Lâm Y Đình chính là mụ phù thủy ác độc.

Nhưng Vân Phi từng nói với nhóc, Lâm Y Đình không phải người sinh ra nhóc mà phải chăm sóc nhóc khi còn quá trẻ, phải thông cảm cho cô ấy.

Nên Tiểu Vũ đều không kể với Lục Vũ Thần về những gì cô ấy từng làm.

Lâm Y Đình lại tỏ ra đáng thương:"Tiểu Vũ, ngày bé con vừa sinh ra, mẹ của con đã gửi gắm con cho mẹ, mẹ là nữ nhân chưa từng có con đã cực khổ chăm sóc con bao nhiêu tháng ngày, chẳng lẽ để mẹ ôm con một cái cũng không được sao?"

Doãn Mộ Tư nhớ tới bức tranh mà Tiểu Vũ từng vẽ, cô biết vì sao Tiểu Vũ không thích Lâm Y Đình, cô không chút thiện cảm với Lâm Y Đình:"Lâm tiểu thư, nếu Tiểu Vũ không thích ôm cô, hãy tôn trọng thằng bé."

Sắc mặt Lâm Y Đình lập tức trầm xuống:"Cô câm miệng, mẹ con tôi đang nói chuyện, cô có quyền gì xen vào."

Doãn Mộ Tư nhìn Tiểu Vũ gắt gao ôm lấy cô, đau lòng nói:"Cô Lâm, tại sao Tiểu Vũ không muốn ôm cô, chuyện này cô tự mình nghĩ đi. Có những vết sẹo mãi không lành, nếu cô muốn bù đắp, hãy thể hiện bằng hành động và chân thành."

Sắc mặt Lâm Y Đình tái nhợt, chẳng lẽ Tiểu Vũ lại nói với Doãn Mộ Tư chuyện đó.

"Đây là chuyện giữa mẹ con tôi, không đến phiên cô quản."

Lục Vũ Thần từ phía sau đi tới, âm thanh đầy cường thế:"Tôi cho cô ấy quyền quản, cô có ý kiến gì không?"

Cũng quá là khó tin, Lục Vũ Thần lại thay cô lên tiếng.

Lục Vũ Thần đi về phía Doãn Mộ Tư, đưa tay xoa đầu Tiểu Vũ đang nằm trong ngực Doãn Mộ Tư:"Sự lựa chọn của Tiểu Vũ, đại diện cho lựa chọn của tôi."

Ánh mắt Lục Vũ Thần rơi trên người Lâm Y Đình:"Đêm nay, cô về nước M đi."

"Hân Nghi, hộ tống Lâm tiểu thư đến sân bay."

Lâm Y Đình muốn van xin thì nghe câu nói từ Lục Hân Nghi:"Nước M hay địa lao, cô nên thức thời."

Doãn Mộ Tư thấy Lâm Y Đình bị đuổi đi không thương tiếc, bản thân rất tự giác:"Tôi cũng về nhà đây, Tiểu Vũ hẹn gặp lại con, giọng nói của con thật đáng yêu."

Cô vội quay người muốn rời đi, kết quả liền bị một bàn tay lớn kéo lại:"Ai cho cô đi."

Doãn Mộ Tư khó hiểu, không phải hắn đang muốn đuổi cô đi sao.

"Tiểu Vũ mở miệng nói chuyện, không phải nên đi chúc mừng sao?"

"Thì sao?"

Lục Vũ Thần buông lỏng cô ra:"Cùng nhau ăn cơm."

Ăn mừng 3 người.

"Muốn ăn gì?"

Tiểu Vũ:"Ăn lẩu."

Tiểu Vũ biết Doãn Mộ Tư thích ăn lẩu.

Tầng Hải Châu:"Tôi cũng thích ăn lẩu."

Lục Vũ Thần + Lục Vũ Đình:"Cút."

Chiếc xe dừng lại trước một quán lẩu nổi tiếng ở Nam Sơn…

Trước khi xuống xe, Doãn Mộ Tư đeo chiếc khẩu trang lớn và kính râm.

Nhìn bộ dạng của cô trong lớp khẩu trang và kính râm, sắc mặt Lục Vũ Thần đen lại:"Cô muốn đi ăn trộm sao?"

Doãn Mộ Tư giải thích:"Chúng ta hiện tại rất nổi tiếng, vẫn nên khiêm tốn chút."

Vụ việc mỹ nhân đẹp nhất Nam sơn ly hôn Bang chủ Nhất Đường giàu nhất Nam Sơn vẫn luôn là hot search trên mạng.

Doãn Mộ Tư không muốn phơi bày cuộc sống riêng tư của mình trước ống kính và trở thành trò mua vui của người khác.

Vậy nên cô liền lấy thêm hai cái khẩu trang từ trong túi mang ra:"Hai người cũng nên đeo vào."

Tiểu Vũ liền đưa gương mặt nhỏ tiến tới.

"Thật ngoan."

Doãn Mộ Tư đeo khẩu trang lên mặt Tiểu Vũ, sau đó hôn lên trán một cái.

Lúc này một cái đầu to cũng đưa ra.

Doãn Mộ Tư:"..."

Lục Vũ Thần liếc nhìn tay cô.

Doãn Mộ Tư:"..."

Được rồi, Doãn Mô Tư cũng xem hắn là Tiểu Vũ mà đeo khẩu trang lên mặt hắn.

Sau khi đeo xong, Lục Vũ Thần không hề có ý định rụt lại.

Doãn Mộ Tư:"..."

Tiểu Vũ thông minh lấy tay chỉ lên trán của mình chỉ điểm cho Doãn Mộ Tư, ý ba là muốn được hôn trán giống nhóc.

Doãn Mộ Tư:"... vào trong ăn lẩu thôi."

Nói xong liền mở cửa bỏ chạy.

Lục Vũ Thần nhíu nhíu mày.

Tiểu Vũ kéo áo của Lục Vũ Thần, chỉ ngón trỏ vào nơi mà Doãn Mộ Tư vừa hôn nói với Lục Vũ Thần:"Ba cũng hôn ở đây đi."

KHÔNG

Anh không bao giờ làm hành động ngây thơ như vậy.

Doãn Mộ Tư yêu cầu một phòng riêng, đi vào bên trong mới bỏ khẩu trang xuống.

Hương vị lẩu rất ngon, ba người ăn rất thích thú, Tiểu Vũ ăn đến nổi đổ cả mồ hôi, cô và Tiểu Vũ đều thích ăn lẩu cay.

Lục Vũ Thần ăn không nhiều, nhưng vẫn tiếp tế lương thực vào nồi cho cô và Tiểu Vũ. Tâm trạng của anh rất vui vẻ, gương mặt lạnh lùng trước đây hiện lên sự dịu dàng.

"Vũ Thần, tôi có việc muốn nói với anh."

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lục Vũ Thần vang lên.

Lục Vũ Thần không rời đi, trực tiếp nhận cuộc gọi:"Ông nội."

Bên kia Lục lão gia tử không biết là nói cái gì, chỉ thấy gương mặt hắn phục hồi lại một nét băng lãnh:"Được, con đến ngay."

Sau khi cúp điện thoại, Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư hỏi:"Cô muốn nói gì?"

Vừa rồi Doãn Mộ Tư muốn nói với Lục Vũ Thần rằng cô mang thai.

Nhưng hiện tại cô đã thay đổi, cô lại không muốn nói nữa, trong lòng cô còn rất nhiều lo lắng, nhất thời xúc động nói:"Tôi chỉ muốn nhắc anh nhớ thay băng."

Lục Vũ Thần cười cười:"Sẽ nhớ."

Lục Vũ Thần có việc phải rời đi, gọi Văn Sâm đến đưa Doãn Mộ Tư và Tiểu Vũ trở về.

Doãn Mộ Tư đưa Tiểu Vũ về Lục gia, sau đó mới cho xe quay lại Doãn gia. Nữa đường, cô nhận được một bức ảnh, sắc mặt cô trắng bệch.

Bức ảnh được Hàn Thương Nguyên gửi cho Doãn Mộ Tư.

Trong ảnh, Lục Vũ Thần đang ngồi trong một nhà hàng vô cùng lãng mạng, phía đối diện là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Tiếp đến Hàn Thương Nguyên mang lý lịch của cô gái kia gửi tới.

Châu Ái Thiên: xuất thân có bằng tiến sĩ trường đại học danh tiếng bậc nhất nước M, gia đình danh gia thế phiệt ở Hải Sơn, môn đăng hộ đối với Lục gia ở Hải Sơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play