Buổi sáng, trước phòng bệnh của Tống Tư Hàn tất cả các chuyên gia giỏi nhất Nam Sơn tập hợp, phía sau còn có Lục Hân Nghi.
Lục Hân Nghi nói với Doãn Mộ Tư đây là ý của Lục Vũ Thần.
Doãn Mộ Tư cũng không hiểu sao hắn ta lại làm như vậy, nhưng trong lòng cũng có chút cảm kích hắn, dù sao ở Nam Sơn này người có thể triệu tập toàn bộ chuyên gia trong thời gian sớm như vậy chỉ có một mình hắn.
Bên ngoài, các chuyên gia đang ngồi nói chuyện và thảo luận với bác sĩ chính của Tống Tư Hàn.
Doãn Mộ Tư đi vào bên trong phòng bệnh, trên mặt Tống Tư Hàn trắng bệch, mũi và miệng che đi mặt nạ dưỡng khí.
Lúc này, thuốc mê hết tác dụng Tống Tư Hàn liền tỉnh lại, cơn đau truyền đến khiến gương mặt đẹp đẽ vốn có nhăng nhúm lại.
Doãn Mô Tư bước đến, mỉm cười với hắn.
"Tư Hàn, anh tỉnh rồi."
Tống Tư Hàn mở mắt nhìn thấy cô, anh ngây người ngắm nhìn cô, thời gian như trôi về trong quá khứ, khi anh ngủ dậy sẽ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tươi tắn của cô.
Vì đã hứa hôn nên Doãn Sâm rất chiếu cố anh, thậm chí tại nhà họ Doãn luôn có một phòng ngủ riêng cho anh, để những ngày quá muộn anh sẽ ngủ lại ở Doãn gia.
Những đêm Doãn Mộ Tư luôn chui vào phòng anh, nhào vào lòng anh lúc nữa đêm, chỉ là lúc đó anh lại không đụng vào cô.
"Tư Hàn."
Nghe giọng Doãn Mộ Tư gọi, Tống Tư Hàn thu lại hồi ký ức, giọng nói đầy ôn nhu quan tâm:"Thật tốt khi thấy em bình an."
Trái tim Doãn Mộ Tư nhói lên một hồi, khóe mũi cay cay khi nghe câu đầu tiên Tống Tư Hàn tỉnh lại nói ra:"Tôi không sao, viên đạn bắn trúng lưng anh, tình hình không tốt."
"Chân của anh hiện tại bị ảnh hưởng, có rất nhiều chuyên gia sẽ vào kiểm tra."
Doãn Mộ Tư đi ra bên ngoài, cho mấy chuyên gia hàng đầu đi vào bên trong kiểm tra.
Cô cũng muốn đi vào bên trong xem xét tình hình nhưng bác sĩ và các chuyên gia liền nói:"Cô có quan hệ ra sao với bệnh nhân?".
Doãn Mộ Tư bị chặn lại ngay cửa.
Chuyên gia lại nói:'Chúng tôi sẽ kiểm tra bên dưới, cô không thể vào."
Kiểm tra bên dưới, tất nhiên bao gồm cả bộ phận đó, Doãn Mộ Tư liền lui về sau mấy bước, cánh cửa phòng đóng chặt lại.
Chỉ sau mấy phút, bác sĩ và các chuyên ra bước ra. Doãn Mộ Tư hỏi tình hình, chỉ nhận được mấy cái lắc đầu.
Lúc này cận vệ thân tính của hắn bước tới:"Doãn tiểu thư, cô vào đi, ông chủ lúc này rất cần cô."
"Anh ấy cuối cùng là thế nào?"
Cận vệ không nhìn cô muốn nhanh chóng rời đi:"Cô tự đến hỏi anh ấy."
Doãn Mộ Tư giận dữ:"Cuối cùng là thế nào?"
Cân vệ cuối cùng cũng ngẩng đầu, hóc mắt đỏ hoe, lời nói đầy tức giận:"Ông chủ căn dặn, không được nói với cô."
Lời nói vừa dứt ra, một quyền đánh vào tường.
JTrái tim Doãn Mộ Tư như chết lặng, xem ra tình huống của Tống Tư Hàn không khả quan… cả đời không thể đi lại, không sinh con đẻ cái, nữa thân dưới hoàn toàn bất động.
Cô bước vào bên trong phòng bệnh, Tống Tư Hàn gương mặt rất bình tĩnh, nhìn cô còn nở một nụ cười.
"Tư Hàn."
"Mộ Mộ, anh hơi mệt, muốn ngủ một chút."
Doãn Mộ Tư muốn hỏi nhưng Tống Tư Hàn cắt ngang lời của cô. Cô cũng muốn cười với hắn, nhưng không tài nào cười nổi:"Vậy anh ngủ một chút đi, tôi ở đây với anh."
Nhìn thấy hai mắt của Tống Tư Hàn nhắm nghiền lại, Doãn Mộ Tư đột nhiên tiến lên, thò tay vào trong chăn, xuyên qua quần áo sờ vào bên trong xuống hông eo lên đến bụng.
Tống Tư Hàn không chút thay đổi, ngay cả lông mày cũng không run rẩy, hai mắt vẫn yên tĩnh nhắm lại.
Lúc này, hai mắt của Doãn Mộ Tư đỏ hoe… từ phần bụng dưới, toàn bộ tê liệt, không có cảm giác.
Nghe được tin tức này, Lục Hân Nghi quay trở về phòng bệnh của Lục Băng Thanh tìm Lục Vũ Thần, bên trong Lục Vũ Thần đang ngồi cầm ipad làm việc, Lục Băng Thanh nằm trên giường xem tin tức.
Lục Hân Nghi chào hỏi Lục Băng Thanh, sau đó đi đến phía Lục Vũ Thần thấp giọng:"Chú nhỏ."
Vừa mở miệng, Lục Vũ Thần liền liếc con bé một cái.
Lục Hân Nghi liền im lặng, đem những lời muốn nói nuốt xuống bụng muốn quay ra ngoài.
"Hân Nghi." - Lục Băng Thanh lên tiếng gọi.
Lục Hân Nghi lập tức đi đến trước mặt Lục Băng Thanh cúi đầu:"Ông chủ."
"Vẫn còn nhớ vị trí của bản thân cô đúng không, đừng nghĩ Vũ Thần đặt cho cô họ Lục thì chính là con cháu nhà họ Lục mà xen vào chuyện gia đình này. Mau quay về nhà chăm sóc Tiểu Vũ đi, nơi này không cần cô lui tới."
Lục Hân Nghi muốn nói, chỉ có lời Lục Vũ Thần cô mới nghe lệnh, nhưng khi nhìn thấy Lục Vũ Thần nhìn cô lắc đầu, cô lập tức đáp:"Dạ, con sẽ lập tức quay về chăm sóc Tiểu Vũ."
Sau khi Lục Hân Nghi rời khỏi không lâu, Lục Vũ Thần cũng đứng lên nói:"Ba, công ty có việc cần xử lý, tối nay còn sẽ trở lại."
Lục Băng Thanh gật đầu:"Được, con cứ đi đi."
Lục Vũ Thần bước ra khỏi phòng bệnh, đi dọc theo hành lang, cuối cùng dừng lại trước một phòng bệnh khác. Cửa sổ đang mở, hắn nhìn vào, bên trong trên chiếc giường bệnh là một nam nhân đang nằm trên đó.
Lúc này, Doãn Mộ Tư ngồi gục trên giường bệnh của Tống Tư Hàn, bàn tay Tống Tư Hàn đang nhẹ nhàng chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô, ngón tay tinh tế dò xét từng đường nét tinh xảo, ánh mắt đầy ôn nhu tình cảm.
Lục Vũ Thần chỉ dừng lại trong phút chốc, rất nhanh liền sải bước đi về phía cuối hành lang, bước vào thang máy tiến đến chiếc xe đang đợi sẵn.
Sau khi lên xe, toàn thân Lục Vũ Thần tỏa ra khí lạnh, giống như tảng băng ngàn năm đang tỏa nhiệt, tài xế liền cảm thấy lạnh sống lưng, không dám thở mạnh.
Những ngón tay thon dài trắng trẻo lướt qua chiếc điện thoại, bấm một dãy số gọi cho Lục Hân Nghi:"Tình hình của Tống Tư Hàn."
"Chú nhỏ, nửa thân dưới của Tống Tư Hàn hoàn toàn tê liệt, mất đi khả năng sinh sản."
Cặp chân mày của hắn nhíu lại:"Không thể điều trị?"
Lục Hân Nghi cũng cảm thấy đáng thương mà thở dài:"Sáng nay các chuyên gia đều xem qua, bọn họ đều lắc đầu."
Lục Vũ Thần nghe xong, liền cúp máy.
Ngay sau đó, hắn liền nhắn tin cho Tầng Hải Châu:"Khi nào trở về."
Tầng Hải Châu đáp:"Sắp."
"Khi nào?"
Điện thoại Lục Vũ Thần lập tức reo lên, Tầng Hải Châu gọi đến:"Sao vậy, có việc gì cần tôi sao?"
Lục Vũ Thần trầm mặc:"Đêm qua Doãn Mộ Tư bị bắt cóc, Tống Tư Hàn đỡ cho cô ấy một phát đạn ở lưng, hiện tại tê liệt nửa thân dưới, bác sĩ ở Nam Sơn chịu thua."
"WTF." - Tầng Hải Châu tròn mắt nói tiếp:"Tống Tư Hàn thay Doãn Mộ Tư nhận một phát đạn, chẳng lẽ Doãn Mộ Tư liền động lòng dùng thân báo đáp. Người anh em, cậu phải để ý một chút đi, chỉ sợ sau vài ngày nữa cô ấy sẽ tìm cậu đòi ly hôn."
Bên kia điện thoại không có trả lời, Tầng Hải Châu cảm thấy xung quanh lành lạnh:"Được rồi Lục bang chủ, tôi sẽ lập tức về nước."
Sau đó lại còn kèm thêm một câu:"Nhưng mà, vợ của cậu bị bắt cóc, sao lại là do Tống Tư Hàn đi cứu cô ấy?"
Lời vừa dứt, bên kia điện thoại lập tức ngắt máy.
Tầng Hải Châu cười khinh bỉ nhìn điện thoại chửi thầm:"Ngươi cứ tiếp tục giả vờ cái bộ dạng này đi, chờ ngày vợ của ngươi thật sự chạy theo người khác thì đừng có khóc."
Hy vọng anh ta có thể bình tĩnh mà đối diện với trái tim của mình.
Vừa rồi lại cúp ngang điện thoại, là tức giận sao?
Tầng Hải Châu cười ra tiếng:"Lục bang chủ thẹn quá hóa giận, trăm năm thật sự hiếm thấy, hahaha."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT