Lục Vũ Thần ngồi trong xe, khí lạnh tràn ngập, ánh mắt hung tàn như muốn lấy mạng đối phương, hắn tự mình muốn kiềm chế cảm xúc, lại càng khó chịu.
Lục Hân Nghi liếc mắt nhìn Lục Vũ Thần, rõ ràng yêu lại không biết thể hiện đúng cách, nhưng tự cô cảm thấy Doãn Mộ Tư đã chịu đủ rồi, Lục Hân Nghi hít thở mạnh:"Chú nhỏ, nếu chú không thể mang lại hạnh phúc cho Mộ Mộ thì nên buông tay cô ấy đi."
"Muốn nói gì?" - Sắc mặt Lục Vũ Thần rất dọa người.
Lục Hân Nghi siết chặt hai tay lại, những lời này không thể giấu trong lòng:"Chú nhỏ, nếu chú không yêu Mộ Mộ vì sao cô ấy gặp nguy hiểm không mặc kệ cô ấy đi. Chú có biết Mộ Mộ ghét Tống Tư Hàn ra sao không, hiện tại cô ấy còn ghét chú hơn cả Tống Tư Hàn. Chú nhỏ, ngày xưa Mộ Mộ ỷ lại vào Tống Tư Hàn bị hắn ta phản bội, hiện tại cô ấy ỷ lại vào chú nhỏ, nhưng kết quả liền bị chú bỏ rơi, chỉ cần cháu đến trễ một chút Doãn Danh đã lấy mạng Doãn Mộ Tư rồi."
Cô cháu gái tức giận, đấm vào ghế da liền nói:"Chú nhỏ, chú cứ như vậy sẽ mất Mộ Mộ mãi mãi, cháu không thèm nói với chú nữa."
Nói xong, cô mở cửa, rời khỏi xe của Lục Vũ Thần.
Lục Vũ Thần nhắm mắt lại, hôm nay cô như vậy thương tích đầy mình, cũng không rơi lấy một giọt nước mắt trước mặt anh, những lời trách móc kia cũng
Cô có thể phát tín hiệu cho Sandy cứu bạn, cũng không tìm anh cứu cô.
Cô thật sự đã muốn cùng anh tách ra.
Dù căm hận Tống Tư Hàn, nhưng cô vẫn chọn nắm lấy bàn tay Tống Tư Hàn thay vì đi theo anh.
Sắc mặt của Lục Vũ Thần càng lúc càng khó coi, tài xế lái xe đổ mồ hôi ướt cả áo, liều mạng hỏi:"Bang chủ, ngài muốn đi đâu."
Hắn vẫn nhắm mắt không đáp, một lúc lâu sau mới mở miệng:"Đến Hoàng Hạc Các đi."
Tầng mười chín Hoàng Hạc Các,
Lục Vũ Thần ngồi trong phòng, trên bàn là một chai rượu đỏ. Bình thường hắn không thích uống rượu, dường như không muốn động vào. Nhưng Doãn Mộ Tư lại rất thích uống rượu, anh nhớ mỗi lần có chuyện không vui cô đều uống rất nhiều, sau đó khóc lóc một trận, đến ngày hôm sau lại trở nên bình thường như không còn nhớ đến chuyện buồn bã.
Cô quyết định không tin tưởng hắn, cho người điều tra hắn, còn nghĩ hắn muốn chiếm lấy Doãn thị của gia đình cô. Cô có năng lực điều tra hắn, sao lại không có năng lực bảo vệ bản thân, tự mình bảo vệ Doãn thị.
Lục Vũ Thần tựa vào ghế sô pha, ngón tay hắn miết lên miết xuống dọc mảnh kính thủy tinh của chiếc ly tinh xảo, những chất lỏng màu đỏ máu rực rỡ đang sóng sánh bên trong. Hắn uống hết một ly rồi lại rót thêm một ly khác, từng giọt rượu chảy qua yết hầu. Ánh mắt của hắn nhìn về không trung sâu thẳm và mênh mang, như thể hắn đang suy nghĩ về một điều gì đó.
Màu rượu vang đỏ như máu trong ly thủy tinh, in sâu trong lòng mắt của Lục Vũ Thần.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, Lục Vũ Thần vẫn không rời mắt khỏi màu đỏ của rượu, như nhìn thấy máu trên người Doãn Mộ Tư đổ xuống.
Tiếng gõ cửa vang lên mấy lần, Lục Vũ Thần mới lạnh giọng:"Vào đi."
Tiếng mở cửa rất nhẹ, cận vệ cúi đầu:"Bang chủ, Lâm tiểu thư đến tìm ngài, là việc của tiểu thiếu gia."
"Cho vào."
Lâm Y Đình bước vào phòng, cả người Lục Vũ Thần lạnh như băng, giống như tảng băng ở bắc cực, khiến Lâm Y Đình e dè lo sợ.
"Vũ Thần, tôi có lời muốn nói với anh về Tiểu Vũ."
Ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lâm Y Đình:"Chuyện gì?"
"Vũ Thần, tôi biết anh chấp nhận Doãn Mộ Tư là vì Tiểu Vũ thích cô ta. Nhưng thích cũng không thể giúp được thằng bé tốt hơn."
"Thằng bé từ nhỏ đã ở cùng tôi, vì những năm đó tôi lo cho sự nghiệp nên mới không quan tâm Tiểu Vũ, không bảo vệ cẩn thận nên thằng bé mới ghét tôi, nhưng tôi chắc chắn có cách khiến thằng bé hoàn toàn gỡ bỏ khúc mắc trong lòng."
"Mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Tiểu Vũ, nhớ về An Nhiên năm đó đã gửi gắm Tiểu Vũ cho tôi, tôi luôn cảm thấy có lỗi với cô ấy."
Rất lâu Lục Vũ Thần không đáp, ly rượu vẫn nắm chặt trong tay, hắn hướng mắt từ dòng rượu đỏ về phía Lâm Y Đình:"Lâm Y Đình, cô muốn gì?"
Lâm Y Đình đưa bàn tay trắng mịn, đầu ngón tay được chăm sóc tỉ mỹ, những viên đá găp ánh đèn chói lên chướng mắt đặt bên mu bàn tay Lục Vũ Thần, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào:"Vũ Thần, tôi muốn ở bên cạnh anh, cùng anh chăm sóc Tiểu Vũ, giúp thằng bé trở lại bình thường."
Ánh mắt Lục Vũ Thần đầy sự chán ghét với loại va chạm này, môi mỏng nhếch lên mang theo mùi rượu:"Trong một tuần, chỉ cần cô khiến Tiểu Vũ cười với cô, tôi sẽ toại nguyện cô."
Lâm Y Đình vui mừng, hắn ta nói như vậy có nghĩa là cô có cơ hội, lần này cô nhất định sẽ đá Doãn Mộ Tư thật sự phải rời khỏi Lục gia.
Lúc này, cánh cửa một lần nữa mở ra, Lục Băng Thanh xuất hiện bên ngoài cánh cửa, Lâm Y Đình không có ý định rời đi, muốn nói với Lục Băng Thanh mấy câu, nhưng bị Lục Vũ Thần liếc một cái, cô ta liền nói:"Chú Lục vào nói chuyện với Vũ Thần, cháu phải đi tìm Tiểu Vũ."
Lục Băng Thanh cũng không tỏ ra xa cách, gật đầu chào Lâm Y Đình.
Lục Vũ Thần nhìn Lục Băng Thanh, liền hỏi:"Ba đến tìm con sao không báo trước, chúng ta nên gặp ở nhà."
Lục Băng Thanh cười cười:"Ba đến là có vài lời muốn nói với con, hiện tại ba của con là người rãnh rỗi, con ở đâu liền đến đó tìm."
"Có việc gì ba cứ nói."
Nụ cười trên khóe miệng Lục Băng Thanh nhạt đi:"Doãn Mộ Tư của Doãn gia, ba không thích."
Ánh mắt Lục Vũ Thần không động, không tỏ ra đồng ý hay phản đối, Lục Băng Thanh lại nói thêm:"Ba không nên xen vào hôn sự của con, nhưng Doãn Mộ Tư thì không được."
Lục Vũ Thần nhìn Lục Băng Thanh, sau đó mới bình tĩnh hỏi:"Tại sao?"
Giọng nói của Lục Băng Thanh trở nên trầm trọng:"Năm đó, mẹ của con chính là đi theo Doãn Sâm phát sinh quan hệ, cũng chính ông ta là người bày ra chuyện để ta mất đi vị trí ở Lục gia phải ở ẩn bao lâu nay. Con nghĩ xem làm sao ta có thể chấp nhận con gái của Doãn Sâm."
Những ngón tay thon dài của Lục Vũ Thần siết chặt lấy ly rượu đỏ:"Sao trước kia ba không nói ra?"
Lục Băng Thanh lắc đầu, gương mặt ủ rủ:"Chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, ba cũng không muốn nhắc lại quá khứ không nên nhớ đến kia, lúc đó con không đủ thực lực như hiện tại, không phải là đối thủ của Doãn Sâm."
Lục Vũ Thần buông ly rượu đặt lên bàn:"Chuyện này còn có ai?"
Ông ta nói:"Chỉ có thể xác định Doãn Sâm và Hàn Sở Nguyên."
Hàn Sở Nguyên là chú của Hàn Thương Nguyên, em trai của Hàn Duật.
Hắn ta là một quan chức cấp cao, trong kinh doanh cũng là một kẻ máu lạnh vô tình, đặc biệt chính là hắn không kết hôn, cô độc như sói hoang.
Lục Băng Thanh đưa tay đặt trên lưng Lục Vũ Thần vỗ nhẹ:"Chuyện này vốn ba không định nói, nhưng hiện tại Doãn Mộ Tư cũng đã dọn ra khỏi Lục gia, con và cô ta là nghiệt duyên, hãy nhanh chóng kết thúc nó đi."
Mãi một lúc sau, Lục Băng Thanh cũng không nhận được câu trả lời của Lục Vũ Thần, ông ta cũng không vội trước khi rời đi còn nói:"Vũ Thần, ba không muốn kể lễ cho con thấy những nhục nhã khi bị Lục gia gạt đi, nhưng con cũng có thể nhìn thấy chúng ta đã khó khăn ra sao, ba hy vọng con sẽ không khiến ba thất vọng."
Sau khi Lục Băng Thanh rời đi, Lục Vũ Thần lại nhận được điện thoại của Bạch Mai, bà ta muốn hẹn gặp nhưng Lục Vũ Thần liền từ chối.
Sau đó, Bạch Mai liền gửi đi một tin nhắn:"Thần Thần, bất kể cha con có nói cái gì cũng đừng tin ông ta. Hãy đối xử tốt với Mộ Mộ, cô ấy là một cô gái tốt và cũng rất yêu con, đừng làm ra những việc khiến con về sau phải hối hận."
Bạch Mai biết Lục Băng Thanh đến tìm Lục Vũ Thần chắc chắn sẽ nói những lời không phải sự thật, chỉ tiếc là Lục Vũ Thần hận bà không muốn gặp.
Bạch Mai không thể biết được, tin nhắn kia của bà chính là ngòi nổ trong lòng Lục Vũ Thần, đốt cháy tất cả suy nghĩ trong lòng.
Nghĩ đến việc Bạch Mai liên kết với người ngoài hãm hại cha hắn. Cả việc Bạch Mai qua lại với Doãn Sâm, thậm chí còn giả vờ nói tốt cho Doãn Mộ Tư, đúng như lời cha hắn nói, Bạch Mai chính là có phát sinh quan hệ với Doãn Sâm.
Ngón tay thon dài của hắn lướt trên điện thoại:"Bạch Mai, bà làm tôi cảm thấy ghê tởm."
Sau khi tin nhắn gửi đi, điện thoại của Lục Vũ Thần vỡ vụn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT