Doãn Mộ Tư đi xuống lầu đã nhìn thấy Trần Chí Kiên ngồi đợi cô ở phòng khách. Mấy năm qua người chứng kiến cô yêu đơn phương, cô hạnh phúc và cô bị chà đạp chỉ có một mình Trần Chí Kiên luôn ở bên cạnh cô.

Thật ra Trần Chí Kiên cảm thấy có lỗi với Doãn Mộ Tư, năm đó nếu không bị Tống Tư Hàn nhờ vả anh nói giúp thì Doãn Mộ Tư có lẽ đã từ chối hôn sự.

Tình cảm của Doãn Mộ Tư bị Tống Tư Hàn lợi dụng triệt để.

"Mộ Mộ, hôm qua em đến Hoàng Hạc Các làm gì, sao không gọi anh?"

Doãn Mộ Tư ngồi xuống ghế không giấu giếm:"Em đi tìm Nhất Đường bang chủ nhờ anh ta giúp."

Trần Chí Kiên nghe cái tên này liền cứng đờ, thành phố Nam Sơn này không ai muốn dây vào Nhất Đường, con người bang chủ Nhất Đường tiếng xấu đã đồn đến mức cả Nam Sơn này đến đứa trẻ còn biết hắn là kẻ xấu.

"Mộ Mộ, hắn ta rất nguy hiểm… không còn cách khác sao. Hay anh giúp em nói với Tư Hàn, lần trước có lẽ do Tư Hàn còn giận."

Trần Chí Kiên thà đi cầu xin Tống Tư Hàn cứu giúp Doãn thị còn hơn để Doãn Mộ Tư đi tìm chết. Cô như một trang giấy trắng không tỳ vết, sao có thể chóng lại một tên đại ác ma trong giới kinh doanh như Nhất Đường bang chủ.

Doãn Mộ Tư nghe nhắc đến tên của Tống Tư Hàn liền nổi giận không kìm chế được liền nói lớn giọng:"Có thể đừng nhắc đến cái tên đó được không?"

"Anh xin lỗi Mộ Mộ, em đừng giận." - Trần Chí Kiên vội nói.

Doãn Mộ Tư mỗi lần nhắc đến cái tên Tống Tư Hàn như ngàn nhát dao đâm vào tim cô khiến nó đau thắt từng cơn, hơi thở cũng phải cố gắng mới đều đặn trở lại.

"Chí Kiên, hội viên bắn súng ở chỗ anh, anh có lưu thông tin số điện thoại liên hệ hay không?" - Doãn Mộ Tư nhớ lại lần đó gặp Nhất Đường bang chủ ở trường bắn của Trần Chí Kiên, nơi đó phải có thẻ hội viên mới được ra vào.

"Có." - Trần Chí Kiên gật đầu.

"Chí Kiên, chúng ta đến trường bắn đi… em cần tìm thông tin một người." - Doãn Mộ Tư liền đứng lên kéo Trần Chí Kiên đi.

Danh sách hội viên trường bắn hiện ra một dãy dài ngoằng. Cô không biết tên của người đàn ông đó, cô chợt nhớ người của Mạc Tử Khiêm gọi hắn là Lục bang chủ, nhóc con cũng là họ Lục.

Cô dò tìm họ Lục cũng hiện ra một danh sách khá nhiều tên khác nhau. Ở trong danh sách cũng hiện lên bảng thành tích, hắn là bang chủ chắc chắn khả năng bắn súng phải rất tốt, nên cô nhìn vào cái tên có thành tích tốt nhất.

"Lục Vũ Thần - bách phát bách trúng."

Lục Vũ Thần - Lục Vũ Đình, chính là hắn rồi.

Nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, Doãn Mộ Tư cảm giác ngộp thở, không dám bấm phím gọi.

Trần Chí Kiên đi mua cho Doãn Mộ Tư một ly trà sữa quay về, đặt ly trà sữa trên bàn mắt hướng về màn hình máy tính nhìn ra thông tin của Lục Vũ Thần.

"Em tìm người này làm gì? Anh ta đang ở ngoài sân bắn bên ngoài."

Lời nói của Trần Chí Kiên khiến Doãn Mộ Tư lập tức đứng lên, dõi theo camera để xác định vị trí của Lục Vũ Thần.

Cô chạy đến sân của Lục Vũ Thần đang bắn súng, nơi này còn có Lục Hân Nghi và Tô Ngôn đang cùng thi đấu với anh ta.

Lúc Doãn Mộ Tư đến nơi là lúc Lục Vũ Thần vừa xong phần thi của anh ta, 100/100 không trật phát nào.

"Lục bang chủ quả là tài năng xuất chúng, bách phát bách trúng."

Lời nói nịnh nọt trước giờ anh đã nghe không ít, chỉ là nhìn thấy cô con gái nhà họ Doãn đeo bám đến tận đây liền cảm thấy mất hứng.

"Lục bang chủ, tôi thật sự muốn xin anh mười phút, cầu xin anh giúp tôi."

Lục Vũ Thần cảm thấy cô gái này quá mưu mô, sáng nay anh có nói chuyện với Lục Hân Nghi về việc đến trường bắn súng, vậy mà cô lại lợi dụng con trai anh để đeo bám anh.

Một đứa trẻ cũng không tha.

Nghĩ vậy nên lửa giận trong lòng Lục Vũ Thần nổi lên đùng đùng, anh đưa khẩu súng hướng về phía Doãn Mộ Tư nhếch môi lên cười như không cười.

Làm cô sợ đến muốn khụy gối, hắn ta thật sự muốn giết cô giữa thanh thiên bạch nhật sao?

"Lục tổng, quy định của chúng tôi không được nhắm súng vào con người… xin anh tuân thủ." - Trần Chí Kiên đứng ở phía xa liền chạy đến ngăn lại khẩu súng hướng về Doãn Mộ Tư.

Lúc này, Tô Ngôn liền mỉm cười bước đến:"Chỉ là đùa một chút, súng này cũng đã bắn hết đạn rồi. Doãn tiểu thư, ông chủ của tôi đang thư giãn, cô vui lòng không làm phiền."

Lục Hân Nghi nhịn không nổi liền mắng:"Chú nhỏ, xem ra Doãn tiểu thư có việc gấp nên mới tìm chú hai lần, hay là cho cô ấy nói xong, chú từ chối hay đồng ý đều là quyền của chú."

Sáng nay Tiểu Vũ đã dặn Lục Hân Nghi, nếu có gặp lại cô xinh đẹp, đừng để baba ăn hiếp cô xinh đẹp của nhóc.

"Biết chơi?" - Lục Vũ Thần đưa súng về phía Doãn Mộ Tư hỏi.

Cô liền gật đầu.

"Đấu với con bé, thắng cho mười phút." - Lục Vũ Thần nhàn nhạt nói, ánh mắt anh nhìn cô đầy sự đùa cợt.

Cứ mỗi lần chạm phải ánh mắt của anh ta, cô lại có cảm giác muốn hút vào sự đắm chìm bên trong.

Lục Hân Nghi nhún vai… vậy là chú nhỏ của cô quyết tâm không giúp rồi, nhưng cô có thể nhường Doãn Mộ Tư một chút.

"Hân Nghi, cháu dám thua, liền đi huấn luyện." - Lục Vũ Thần nhìn ra suy nghĩ của cháu gái khinh bỉ dọa.

Đi huấn luyện… Lục Hân Nghi không muốn quay lại cái nơi quỷ tha ma bắt đó nữa, quá đáng sợ.

Vậy nên Lục Hân Nghi không thèm nhìn bia đạn, bắn mười phát liền được 100 điểm.

Lục Hân Nghi nghĩ rồi, thà bị Tiểu Vũ dày vò còn không thảm bằng đến nơi huấn luyện không dành cho con người đó.

Doãn Mộ Tư trước kia chỉ học bắn súng vì Tống Tư Hàn, tuy sau này cũng yêu thích bộ môn này nhưng đạt đến trình độ như Lục Hân Nghi thì cô không dám so.

Nhìn thấy bảng điểm liền xấu hổ, chưa ra trận đã thua thê thảm.

Lục Vũ Thần đứng lên, nhặt áo khoác treo trên ghế liền bỏ đi, dù cô ta có bắn được 100d cũng chỉ tính là hòa, không thể thắng.

Lục Hân Nghi cảm thấy Doãn Mộ Tư quá đáng thương nên nhét vào tay cô một tờ danh thiếp khẽ nói nhỏ:"Tối nay 8h cô đến nơi này, tôi sẽ giúp cô lấy mười phút của chú ấy."

Tiểu Vũ nói trước kia Doãn Mộ Tư từng cứu nhóc nên Lục Hân Nghi có chút hảo cảm với cô gái này. Rõ ràng có thể hỏi thằng bé về chú nhỏ nhưng Doãn Mộ Tư không hề có chút tâm tư xấu xa nào với Tiểu Vũ.

Lấy cho Doãn Mộ Tư mười phút, còn thuyết phục được hay không là do năng lực của cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play